Két...
Âm thanh kẽo kẹt khó nghe từ cánh cửa vang lên.
Không đợi Ám kịp phản ứng, một luồng linh lực sáng rực đã từ bên trong cổ tháp mạnh mẽ lao ra. Cũng may hắn đã nhanh chóng thi triển thuấn thuật tránh đi.
Linh lực sáng rực mạnh mẽ lao ra ầm một tiếng san bằng cả một mảnh rừng xanh phía sau hai người.
- Kẻ đáng chết nào làm ồn đến ta! - Âm thanh lười biếng vang vọng không khó để nhận ra tia phẫn nộ trộn lẫn trong đó, Ám gấp gáp vội vã chắp tay nói: - Xin tiền bối bớt giận, tại hạ là Ám đến đây theo chỉ thị của chủ thượng!
- Chỉ thị? Chỉ thị gì?
Giọng nói kia lần nữa vang lên tuy đã vơi bớt nộ khí nhưng lại nhiều thêm tia lạnh lùng âm trầm.
- Đứa bé hôm trước chủ thượng đã nhờ tại hạ đưa đến đây không biết tiền bối đã thu xếp ở đâu? - Ám vẫn một mực kính cẩn hỏi.
Âm thanh kia khó chịu, cộc cằn nói:
- Hừ, chỉ có chút chuyện đó mà làm phiền đến ta? Dược cốc cũng không nuôi kẻ rảnh rỗi, đứa nhóc đó ta để hắn làm tạp vụ vớ vẩn trong Dược cốc rồi, chắc giờ đang quét sân ở đâu đó, ngươi tự tìm đi...
- Cái gì? Ngươi để đồ đệ của bản tôn đi quét sân? - Sở Yêu Yêu ngay lập tức bùng nổ.
- Tên thỏ đế kia, ngươi mau cút ra đây nói chuyện với ta! - Sở Yêu Yêu nhìn chằm chằm cổ tháp trước mặt lạnh lùng quát lớn.
- Cái giọng điệu khiến ta chán ghét, đã cố tình bơ ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do/1724096/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.