Phần phật...
Tiếng gió thổi khiến tấm rèm cửa tung lên rồi lại chầm chậm hạ xuống. Ánh trăng vừa len lỏi vào phòng đã nhanh chóng bị ngăn ở bên ngoài. Mạnh Quân đưa tay định khép cửa lại đã nghe tiếng Đình Huấn vang lên phía sau.
"Để như vậy đi."
Đình Huấn vừa được bác sĩ khám qua, chỉ phần cổ và tay bầm tím, cũng không có gì bất thường nên không cần thiết phải nhập viện. Đôi mắt vẫn nhắm chặt, thái độ hiển nhiên không muốn nói chuyện.
"Cậu cũng về đi."
Mạnh Quân khoang tay, đối lưng về phía cửa sổ, không quan tâm đến lời cậu ta nói, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Nói đi. Cô gái đó là ai? Sao nhất định phải tìm?"
"Từ khi nào tôi phải báo mọi chuyện lại với cậu?" – Đình Huấn gắt giọng, đôi mắt khẽ động nhưng lại trấn tĩnh ngay sau đó – "Buổi họp sáng mai thay tôi chủ trì."
"Thay con khỉ!"
Mạnh Quân cũng quăng luôn vẻ khách sáo, thái độ mười phần tức giận, hận không thể xông tới tóm cổ cậu ta hỏi cho rõ chuyện. Hại bọn họ tìm kiếm cả đêm, giờ nhàn nhã vứt một câu không liên quan là được sao.
"Biết hay không chỉ là vấn đề thời gian. Muốn nhanh tìm người thì thông minh một chút. Năm phút là quá đủ để nói rõ mọi chuyện rồi."
Đình Huấn vẫn một mực im lặng, Mạnh Quân cũng chẳng vội, liền thong thả bước đến bàn làm việc duy nhất trong phòng, xoay ghế ngồi xuống.
Tay đặt nhẹ lên bàn, chất gỗ mát lạnh khiến tâm tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-ai-khong-the-buong-tay/2318582/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.