Một tuần sau đó...
Đình Hy ôm bọc đồ trong lòng, lâu lâu lại ngó ra ngoài cửa. Sao mãi vẫn chưa tới nơi? Có phải bác lái xe chạy nhầm đường không?
Đình Huấn ngồi bên cạnh, nhìn biểu hiện gấp gáp của chị gái, chán nản thở dài. Ngay sau đó, liền quyết định nhắm chặt mắt lại, không quan tâm tới chị ấy nữa.
Tuần trước, sau khi từ cô nhi viện trở về, Đình Hy lập tức thay cậu quyết định tuần nào hai người cũng sẽ tới nơi này. Chị cậu từ trước đến giờ luôn suy nghĩ và hành động theo cảm tính, việc gì đã quyết định thì chẳng ai có thể thay đổi được. Dượng Thế Anh nói chị bướng bỉnh cũng chẳng sai.
"Huấn... em nghĩ con bé có thích đồ chị đem tới không?"
Đình Hy không còn kiên nhẫn nhìn đường nữa bèn dời lực chú ý vào bọc đồ đang cầm trên tay. Không hiểu sao, cô lại rất thích cô bé. Nếu lúc đó em ấy không mê man, có thể trò chuyện cùng cô thì tốt quá!
Đình Huấn đến nhìn cũng chả nhìn, tùy tiện buông lời.
"Sẽ thích thôi."
Đôi mắt Đình Hy sáng lấp lánh, vờ hỏi lại - "Thật không?"
"Vậy chị muốn là thật hay không?" - Đình Huấn cất giọng trêu đùa. Lại muốn được khen vài câu đây mà, chỉ tiếc là cậu không có hứng.
"Vậy... thật đi."
Phía trước xe, ông Thế Anh mỉm cười nhìn hai đứa cháu của mình qua gương chiếu hậu. Hai đứa bé, từ nhỏ đã không có được tình thương trọn vẹn của gia đình, vật chất thì dư dả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-ai-khong-the-buong-tay/2318580/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.