"Tâm... Vũ Tâm..."
...
"Tâm... Tâm..."
...
Là ai đang gọi cô?
Vũ Tâm đưa tay về phía trước, bóng đêm như dây leo quấn lấy tay cô, siết chặt đau đớn. Cô gạt mạnh sang hai bên, nhưng chúng như tấm lưới vững chắc, ngăn cách cô, mặc cô vùng vẫy vẫn không thể nhìn về phía đó.
Vũ Tâm hoảng sợ chạy về phía trước, âm thanh ấy vẫn văng vẳng bên tai. Cô quay đầu lại liền đối diện với màn đêm đen kịt.
Là ai...
"Tâm... Tâm... cậu tỉnh dậy đi..." - Anh Kỳ nắm chặt đôi vai của Vũ Tâm, lay mạnh – "Tớ sợ... Tâm... cậu tỉnh dậy đi, đừng làm tớ sợ... hu hu..."
"Em có thôi đi không? Để cô ấy ngủ một chút."
Anh Kiệt đứng cạnh, thực tâm chỉ muốn kéo cô em ngốc lôi thẳng về nhà. Quậy phá tưng bừng một đêm, hại Vũ Tâm thê thảm như vậy còn chưa đủ, giờ người ta nhập viện cũng không tha. Nhìn qua ngó lại chỉ thấy ngứa mắt.
"Anh hai, anh nhìn sắc mặt bạn ấy đi."
Anh Kỳ chớp chớp mắt, giọng nước chưa kịp rơi xuống đã hòa lẫn vào đôi đồng tử đen lay láy, ngước mắt đáng thương nhìn anh trai.
"Bạn ấy như đang khóc vậy. Anh hai, có phải vết thương trên tay đau quá, đến ngủ cũng khóc. Anh mau gọi bác sĩ đi."
Anh Kiệt nghe em gái nói xong, dời ánh mắt nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh.
Đôi mày cô hơi nhíu lại, làn mi như lay động theo từng nhịp thở, nhưng chỉ vài giây sau đó lại giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-ai-khong-the-buong-tay/2318579/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.