Hàng Dương bế Thiên Di vào trong khi gió lớn và lạnh hơn đã ùa về, bước vào nhà là một khung cảnh lặng thinh trong sự buồn bã dày đặc. Ông Đường đưa sự chú đến Thiên Di, đôi mắt ông dần có thêm sự sống, miệng khẽ lên tiếng.
"Đứa nhỏ ấy, ngủ rồi sao?" #Ông Đường
Hàng Dương gật đầu, vì khoảng cách gần với Thiên Di nên anh chẳng dám lên tiếng sợ rằng cậu lại thức giấc và lại phải đau buồn trong nước mắt. Ông Đường cười nhẹ, nụ cười có thần đau khổ nhưng lại rực rõ khi nhìn về hướng Thiên Di, cậu giờ như thiên thần nhỏ của đời ông.
"Đưa Thiên Di lên phòng ngủ giùm bác, cảm ơn con, Hàng Dương. "#Ông Đường.
Xung quanh là nhiều người mặt màu áo đen và mang trên mình một gương mặt u buồn. Đặt Thiên Di lên giường,
Hàng Dương cẩn thận đắp chăn cho cậu và anh thì thầm.
" Anh biết rằng sự mất mát này sẽ rất đau đấy, anh cũng từng trải qua, khi đó anh chỉ có thể một mình vượt qua, nhưng bây giờ anh sẽ giúp em vượt qua. " #Hàng Dương
Đêm nay thật dài, nó dài dằng dặc chèn ép người khác trong cơn đau thể xác lẫn tinh thần, thật mệt mỏi khi ánh đèn vàng không còn âm áp.
Thiên Di lại mơ, giấc mơ là một thứ gì đó bí ẩn nhưng lại thơ mộng. Đó là với người khác, còn với Thiên Di thì chẳng khác gì một nỗi lo âu, bên trong giấc mơ cậu thấy mình đang đứng trước một ngôi nhà.
Ngôi nhà 1 lầu, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiep-duyen/3739423/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.