Sau những ngày tháng ngọt ngào là những ngày chỉ gọi là bình thường chẳng có gì đáng để nói, nhưng người ta thường nói ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây.
* Một năm trôi qua.*
Mở đầu một câu chuyện khác thật đầy đẫm nước mắt khi đứa trẻ 13 tuổi vừa hay tin mẹ mình đã qua đời. Thiên Di cầm tờ giấy tử có tên của Bà Thẩm trên tay, mặt cậu thất thần không chút sinh lực, đôi môi tái mét với những nếp gấp buồn bã trong đôi mắt hiện lên trong từng khoảnh khắc.
* Một ngày trước. *
Chỉ vừa vui vẻ cùng nhau đón mừng năm mới trong tiếng cười rộn rã của niềm vui và hạnh phúc thì chỉ vài tuần sau bà Thẩm đã đỗ bệnh, căn bệnh ung thư lúc nào đã làm bà dần dần suy nhược một cách đáng sợ.
Chẳng được bao lâu bà đã rời khỏi nhân gian khi nhắn nhủ với Thiên Di một câu.
Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc, mẹ xin lỗi... mẹ không thể thấy con sánh bước với người con yêu đến sau này rồi.
đó là lời nói cuối cùng mà Thiên Di được nghe do chính bà Thẩm nói, lần đầu cũng là lần cuối cùng trong đời cậu nghe được câu nói đó.
Làn da của bà Thẩm bắt đầu nguội lạnh và mất mát màu sắc khi bà đã dần mất đi hơi thở và nhịp tim.
Hức! Mẹ! Mẹ đừng bỏ Thiên Di mà! " - Nước mắt của Thiên Di nức nở tuông rơi khi đôi mắt của bà Thẩm đã hờ hững mà nhắm lại.
Tại nơi bệnh viện đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiep-duyen/3738766/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.