Nơi cuối đời, nơi đầy tiếng khóc nghẹn ngào được giấu kín trong lòng.
Ngậm ngùi quay đi khi đã an táng xong xuôi cho bà, mây kia bay về nơi đâu, có phải đã đi ngang đây rước theo bà Thẩm về nơi xa ấy hay không.
Ây thế mà hai năm lại trôi qua, trong hai năm đó Thiên Di đã phải cố gắng nhiều trong việc học chỉ để quên đi nỗi đau mất mát lớn ở năm 13 tuổi. Năm 15 tuổi này chỉ mong những gì tốt đẹp sẽ đến với cậu, một cuộc đời ấm, êm.
"Em đã ăn sáng chưa mà đã học bài rồi, hôm nay chủ nhật không nghỉ ngơi sao? " #Hàng Dương
Ông Đường đã đi công tác, vì sợ Thiên Di vẫn chưa quen ở nhà một mình nên đã gọi Hàng Dương qua ở cùng cậu. Thiên Di chỉ khẽ lắc đầu trả lời.
"Em chưa thấy đói ạ, học xong bài này là nghỉ được rồiii. "- Nụ cười vẫn ở trên môi Thiên Di như ngày nào.
Nụ cười đáng phải có trên môi cậu bấy lâu nay đã không còn hiện diện từ khi bà Thẩm không còn, nhưng chỉ cách đây một vài tháng cậu đã vui vẻ trở lại vì cậu không một mình.
Sau những ngày tháng cứ ngỡ là cơn bão với từng đám mây đen dày đặc sẽ kéo dài mãi mãi nhưng sẽ không có, chẳng có cơn mưa nào sẽ rơi mãi không tạnh. Chẳng ai mà đến cả bình yên cũng không có.
Hàng Dương giúp Thiên Di làm bài thật nhanh chóng để cậu còn đi ăn, anh sợ cậu đau bao tử, tiếng chim hót líu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiep-duyen/3739424/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.