Nơi cuối đời, nơi đầy tiếng khóc nghẹn ngào được giấu kín trong lòng.
Ngậm ngùi quay đi khi đã an táng xong xuôi cho bà, mây kia bay về nơi đâu, có phải đã đi ngang đây rước theo bà Thẩm về nơi xa ấy hay không.
Ây thế mà hai năm lại trôi qua, trong hai năm đó Thiên Di đã phải cố gắng nhiều trong việc học chỉ để quên đi nỗi đau mất mát lớn ở năm 13 tuổi. Năm 15 tuổi này chỉ mong những gì tốt đẹp sẽ đến với cậu, một cuộc đời ấm, êm.
"Em đã ăn sáng chưa mà đã học bài rồi, hôm nay chủ nhật không nghỉ ngơi sao? " #Hàng Dương
Ông Đường đã đi công tác, vì sợ Thiên Di vẫn chưa quen ở nhà một mình nên đã gọi Hàng Dương qua ở cùng cậu. Thiên Di chỉ khẽ lắc đầu trả lời.
"Em chưa thấy đói ạ, học xong bài này là nghỉ được rồiii. "- Nụ cười vẫn ở trên môi Thiên Di như ngày nào.
Nụ cười đáng phải có trên môi cậu bấy lâu nay đã không còn hiện diện từ khi bà Thẩm không còn, nhưng chỉ cách đây một vài tháng cậu đã vui vẻ trở lại vì cậu không một mình.
Sau những ngày tháng cứ ngỡ là cơn bão với từng đám mây đen dày đặc sẽ kéo dài mãi mãi nhưng sẽ không có, chẳng có cơn mưa nào sẽ rơi mãi không tạnh. Chẳng ai mà đến cả bình yên cũng không có.
Hàng Dương giúp Thiên Di làm bài thật nhanh chóng để cậu còn đi ăn, anh sợ cậu đau bao tử, tiếng chim hót líu lo lâu rồi mới nghe thấy. Hôm nay trời trong xanh đẹp như tranh, mây trắng bồng bềnh ngả nghiêng bay trong gió.
Thoáng chốc Thiên Di đã làm bài xong dưới sự trợ giúp của Hàng Dương, cả hai cùng xuống phòng bếp để ăn sáng. Thiên Di năm nay cũng đã cao hơn nhiều, mái tóc đen ấy vẫn không có gì thay đổi chỉ có những đường nét trên khuôn cậu ngày càng trở nên sắc sảo hơn, vẫn là một mĩ nhân.
Ăn sáng xong Thiên Di rủ Hàng Dương ra vườn hóng mát, đúng thật rất mát khi ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua những đóa hoa vừa mới chớm nở. Quản gia đứng nhìn từ trong cũng hơi rưng nhẹ nước mắt khi nhìn thấy nụ cười trên môi Thiên Di đã quay trở lại gần đây.
"Em lạnh không?"- Hàng Dương hỏi khi anh thấy gió bây giờ đã hơi lạnh và Thiên Di là một em bé sợ lạnh.
" Dạ không ạ, em vẫn chưa thấy lạnh đâu ạa. " - Thiên Di cười tủm tỉm trả lời.
Cậu nhìn những đóa hoa hồng trắng vừa mới chớm nở mà thấy lòng mình thật an yên, Thiên Di chỉ mỉm cười trong gió khi lòng bỗng chốc nhớ đến người mẹ quá cố.
Đưa tay lên cao xòe bàn tay che đi khuất nhẹ ánh nắng, cậu hơi nặng lòng nghĩ.
' Mẹ vẫn đang ở cạnh Thiên Di đúng không ạ? Mẹ yên tâm con đã ổn rồi ạ, con đang cười nè, con... nhớ mẹ, nhưng không sao! Thiên Di sẽ không khóc đâu. ' #Thiên Di
Hàng Dương nhìn cậu, anh cũng mỉm cười trong một tiếng thở dài cho sự yếu lòng của Thiên Di, một đóa hoa vô thường mềm yếu giữa trần gian ai oán nặng nề.
"Em lại khóc rồi phải không đó?" - Hàng Dương đi đến chỗ Thiên Di, anh đưa tay xoa mái tóc cậu.
"Em không có khóc à nhe, em đang cười luôn đó. " - Thiên Di tinh nghịch trả lời.
Đúng là cậu đang cười nhưng lòng cậu nặng nề đến lạ thường. Nhìn đàn chim tung cánh bay giữa trời cao, chúng có thể bay cao bay xa nhưng không thể bay hết được bầu trời rộng lớn. Cũng như đôi chân của Thiên Di có thể đi sâu đi xa nhưng không thể đi hết được con đường phía trước bằng cách đi một mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]