edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Ánh nến lay động, chiếu thân ảnh hắn lên tấm rèm, lúc sáng lúc tối.
Tôi bất đắc dĩ nghiêng mặt, không nhìn hắn, cũng không dám giãy dụa nữa, để mặc hắn tùy ý bôi thuốc.
Lúc này đã gần khuya, rèm giường buông, nến sắp cháy hết, trong phòng chỉ có một mình tôi và hắn. Tình cảnh như vậy, tôi lại còn quần áo xộc xệch, da thịt bị hắn chạm vào… Ngay cả đã làm phu thê trên danh nghĩa ba năm, tôi vẫn không có cách nào kiềm chế nổi sự lo sợ nghi hoặc lúc này, ngón tay đã âm thầm xoắn nhàu một góc chăn.
Tiêu Kỳ không nói một lời, thi thoảng liếc tôi một cái, thần sắc cười mà như không kia khiến tôi bối rối, sau tai nóng như có lửa thiêu.
“Xuống giường đi lại chút đi”, hắn cứ như vậy ôm tôi xuống giường.
Chân vừa chạm đất đã cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực, phải dựa vào cánh tay hắn.
“Nàng nằm đó quá lâu rồi”, Tiêu Kỳ cười cười, “Nếu nội thương đã đỡ thì giờ có thể đi lại một chút, nằm lâu cũng không có ích gì”.
Tôi ngước mắt liếc hắn một cái, cảm thấy vô cùng mới mẻ, kinh ngạc. Thuở nhỏ bởi vì yếu ớt, mỗi khi có gió rét tràn về là người bên cạnh đều rất cẩn thận, mở miệng ra là nói tôi cần tĩnh dưỡng, chưa từng có ai tùy tiện như hắn, rất đúng tính tôi.
Hắn đỡ tôi đến trước cửa sổ, tự tay đẩy cánh cửa ra, gió đêm lập tức thổi vào mang theo mùi đất ấm hòa với mùi thơm của cỏ cây.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiep-de-vuong/77852/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.