edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Một đường một mình mà đến, duy chỉ có nỗi nhớ mong và niềm tin tưởng vào người thân giúp tôi chịu đựng tất cả.
Mà nay lực lượng cuối cùng giúp tôi chịu đựng lại sụp đổ khi sự thật được phơi bày.
Ở trong lòng tôi, thế giới vàng ngọc hoàn mỹ không tỳ vết kia, kể từ ngày đại hôn đã mất đi hoàn toàn ánh sáng của nó, mà nay cuối cùng nó cũng từ trên chín tầng trời rơi xuống mặt đất, hóa thành bụi đất vỡ vụn. Từ đó về sau, cho dù cung điện vẫn như cũ, hoa cỏ không thay đổi thì cây cối xanh tươi, nước chảy êm đềm, cuộc trò chuyện vui vẻ,… tất cả đều không còn là quang cảnh cũ như xưa trong trí nhớ của tôi nữa.
Hết thảy đều đã khác rồi.
Từ khi chào đời tới nay, chưa bao giờ tôi khóc lóc chật vật đến như vậy.
Lúc mất đi ngoại tổ mẫu, tôi đương nhiên đau lòng, nhưng khi ấy còn chưa hiểu được trong thế gian có một cảm giác đau đớn khiến người ta đau thấu tâm can.
Lúc ấy còn có Tử Đạm, có người thân… Hôm nay lại chỉ có một vòng tay xa lạ.
Tôi không nhớ rõ đêm hôm ấy đã nói những gì, cũng không nhớ Tiêu Kỳ đã nói những gì.
Chỉ nhớ rằng tôi khóc như một đứa trẻ trong ngực hắn.
Ở trong lồng ngực ấy, hơi thở của hắn dần dần khiến tôi an tĩnh lại, không muốn nhúc nhích, cũng không muốn mở mắt nữa…
Khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, không biết Tiêu Kỳ đã rời đi tự lúc nào.
Tôi nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiep-de-vuong/77853/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.