edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Bình phong khẽ động, có tiếng như tiếng châu ngọc va vào nhau vang lên, hắn đi nhanh vào trong bình phong, thân ảnh ánh lên rèm che.
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng căng thẳng, tim đập thình thịch, tựa như có chút lo sợ.
Hắn đứng yên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn qua rèm.
Trời tháng năm, rèm che đã được đổi sang loại mỏng nhẹ hơn, người bên ngoài như bị cách bởi một lớp khói sương dày.
Tôi nhìn hắn, mơ hồ chỉ thấy bóng hình; hắn nhìn tôi, e là cũng không rõ diện mạo.
Thị nữ lặng lẽ lui ra ngoài, một phòng yên tĩnh, mùi thuốc tràn ngập.
Hắn giơ tay, chần chừ chạm vào rèm, lại không nhấc lên.
Tôi không biết làm sao, có chút luống cuống, nhất thời mồ hôi toát ra đầy tay.
“Ta có thẹn với nàng”, hắn bỗng nhiên nói.
Giọng nói hắn chậm rãi trầm thấp lại khiến lòng tôi cứng lại, nín thở nghe hắn nói.
“Vương phi, ta biết nàng đã tỉnh lại… Xin lỗi nàng, nếu như nàng bằng lòng cho ta cơ hội bù đắp thì lên tiếng; nếu không thể tha thứ cho ta, Tiêu Kỳ tự thẹn, tất sẽ không quấy nhiễu nữa, chờ sau khi thương thế của nàng khỏi hẳn ta sẽ lập tức cho người đưa nàng trở về kinh”.
Một câu nói dấy lên ngàn đợt sóng, tôi lẳng lặng nghe, đáy lòng như có gió mạnh thổi, mây cuốn, mưa tuôn xối xả.
Không đợi tôi chất vấn trách móc, hắn đã tự nhận “có thẹn”, nói một lời “xin lỗi”, khiến đáy lòng tôi chua xót xúc động, tất cả mọi tư vị cảm xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiep-de-vuong/77851/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.