Mũi Ninh Nặc Kỳ đột nhiên chua xót, bởi vì ngay khoảnh khắc vừa chạm vào lồng ngực Thẩm Việt, cậu mới nhận ra bản thân nhớ hắn đến nhường nào.
/;✩‷-═
“Em chưa ăn cơm?” Thẩm Việt đỡ cơ thể cậu, sốt sắng hỏi.
Ninh Nặc Kỳ gật đầu.
Hắn bế ngang cậu đi vào phòng ngủ.
Ninh Nặc Kỳ thuận thế dùng tay ôm lấy cổ hắn, đưa mắt quét qua toàn bộ căn phòng. Thẩm Việt hoàn toàn không hề thay đổi cách bài trí và sắp xếp các vật dụng trong này, mọi thứ giống hệt nửa năm trước. Nơi đây chứa đựng vô số ký ức buồn vui lẫn lộn của cậu, Ninh Nặc Kỳ thậm chí còn có cảm giác thân thuộc không thể giải thích được ngay khi vừa chạm vào gối của mình.
Thẩm Việt ra khỏi phòng ngủ, lúc sau cầm theo một hộp kẹo trở về. Hắn mở giấy bọc, đút Ninh Nặc Kỳ ăn vào viên kẹo đường. Ninh Nặc Kỳ ngậm trong miệng, mùi vị rất quen thuộc, đây là loại kẹo bơ cứng yêu thích của cậu.
Thẩm Việt ngồi ở mép giường nâng cậu dậy, “Ngồi ăn đi, kẻo bị nghẹn. Tôi đi nấu cho em bát mì.”
“Không cần.” Ninh Nặc Kỳ nắm lấy cổ tay Thẩm Việt, “Tôi ăn không vào đâu, ngậm mấy viên kẹo là được.”
Thẩm Việt nghe thế thì nhíu mày, “Em như vậy rồi mà còn muốn tự lái xe về? Hiện tại em sống ở chỗ nào?”
Ninh Nặc Kỳ thân thể không khỏe, nhưng ngoài miệng không tha, “Sao tôi phải nói với anh?”
Thẩm Việt nhìn vào mắt cậu, tiếp đến hôn lên đôi môi không còn một chút máu của đối phương, nếm được vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-thuoc-la-va-meo-hoang/228054/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.