Trong màn đêm khô nóng, không hiểu sao hắn lại thấy Ninh Nặc Kỳ như một bé mèo.
/;✩‷-═
Nghe vậy, Thẩm Việt nhanh chóng lột sạch quần áo của Ninh Nặc Kỳ, qua từng lớp vải cùng cậu dây dưa môi hôn.
Thẩm Việt kiềm nén đã lâu, hắn còn mơ thấy từng cái nhăn mặt, từng nụ cười tươi của cậu. Trong màn đêm khô nóng, không hiểu sao hắn lại thấy Ninh Nặc Kỳ như một bé mèo, được cưng nựng chiều chuộng, nhưng rất biết cách mê hoặc người khác.
Hắn ném quần áo xuống sàn, cúi người hôn cắn cần cổ mềm mại và mảnh khảnh của cậu. Hắn không chút bận tâm việc những dấu hôn trên cơ thể cậu sẽ bị nhìn thấy vào ngày mai, nếu đó là chuyện lớn, cùng lắm thì khóa người này ở nhà thêm một hôm. Tay Ninh Nặc Kỳ hơi ôm lấy đầu Thẩm Việt, khi hắn chạm đến ngực cậu liền siết chặt, mười ngón tay trắng nõn thon dài luồn vào tóc hắn.
Thẩm Việt cắn nhẹ đầu v*, lập tức nghe thấy cậu rên khẽ, tiếp đến là tiếng giận mắng, "Anh lề mề quá đấy... Muốn gì thì tới luôn đi, sao phải làm mấy cái này?"
"Thế em không thích à?" Thẩm Việt ngẩng đầu, cười hỏi cậu.
Ninh Nặc Kỳ giữ chặt cằm hắn, bắt hắn nhìn thẳng cậu, "Anh dạo đầu lâu thế, có phải sợ lát nữa lỡ bắn quá nhanh sẽ mất mặt không?"
"Anh bắn nhanh hay không em là người rõ nhất còn gì." Thẩm Việt vừa nói vừa vươn cánh tay lấy đồ bôi trơn từ ngăn kéo bên hông, "Mở chân ra."
"Đã bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-thuoc-la-va-meo-hoang/2882714/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.