Lại cùng Dữu Sướng hàn huyên thêm một lát, đêm đã sâu, chúng ta chúc nhau ngủ ngon rồi chia ra mà ngủ. Nghĩ lại lời Dữu Sướng vừa nói, ta có chút buồn cười nghĩ: Hoàng hậu nương nương đúng là người kỳ lạ. Buổi tối thì sùng Phật, tin Phật như vậy, hận không thể biến cung Phượng Nghi thành am ni cô, ban ngày lại chẳng giống như các lão thái thái tin vào thần Phật, không hề động một tí lại a di đà Phật, không hề gặp chuyện gì cũng cầu nguyện Phật tổ phù hộ. Ban ngày bà làm một Hoàng hậu rất đời thường, mắng sủng phi của Hoàng đế là tiện nhân, buổi tối lại biến hóa nhanh chóng, như Phật bà giáng thế, cả phòng gõ mõ niệm Phật.
Còn cả bảng hiệu ở khắp điện Hàm Chương này nữa, những câu từ sinh động như vậy không thể nào là bút tích của vị Hoàng hậu nương nương suốt ngày đọc kinh chép Phật như vậy được. Bà không giống kiểu người có tư tưởng kì quái như vậy. Có thể viết ra những cái tên này, ngoài tài ba còn cần cả linh khí nữa.
Nhưng nếu không phải là Hoàng hậu đề thì là ai? Chẳng lẽ chính là Hoàng thượng? Nơi này là điện Hàm Chương, tẩm cung của Hoàng hậu, ngoài bản thân Hoàng hậu thì có ai dám hoặc có ai có tư cách ở đây thoải mái đề tên.
Nếu đây đều là hoàng thượng đặt thì Hoàng thượng đúng là người thú vị, đáng yêu.
Không biết khi nào mới được nhìn thấy hoàng đế của Đại Tấn ta, thực sự có chút chờ mong đó. Làm con dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130214/quyen-5-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.