Chờ đến lúc tan tầm, bọn người Hầu thượng nghi đều về nhà, ta bất an đi đến Phượng Nghi cung.
Thái giám trực trước cửa cung Phượng Nghi còn không nhìn lệnh bài ở thắt lưng của ta. Đây chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ ta mới đến một ngày nhưng đã lăn lộn, quen mặt khắp trong điện Hàm Chương này rồi? Bọn họ không thể nào cho người lạ mặt vào như vậy được.
Nhưng lúc ta đi ra thì xung quanh mờ mịt, không biết phải đi tìm ai, cũng không biết phải đi đâu. Lại không dám đi loạn, đến đi đi lại lại trong hành lang còn sợ có người đến tra hỏi. Bởi vì đồ ta mặc không phải là trang phục cung nữ mà cũng chẳng phải trang phục của nữ quan, mà nhìn ta thì cũng không phải là dạng chủ nhân gì cả.
Hơn nữa cả ngày, chẳng ai đuổi ta cũng chẳng ai quản ta.
Nơi này là nơi hoàn toàn xa lạ, cũng là nơi thần bí, xa hoa nhất toàn Đại Tấn này, ai cũng muốn tìm hiểu nhưng thực sự vào rồi thì mới phát hiện, nơi này yên lặng như một cánh đồng hoang vu.
Không phải không có ai, hoàn toàn ngược lại, nơi này có rất nhiều người. Hai bên hành lang, cách vài bước lại có một cung nữ áo xanh đứng đó nhưng những người tuyệt đối không hỏi han gì đến ta. Chức trách của các nàng không phải là hỏi mà là đứng đó làm cảnh.
Tư thế và vẻ mặt của các nàng giống hệt Tĩnh Phạm kia, thẳng tắp như thân cây mà cũng im lặng như thân cây.
Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130213/quyen-5-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.