Vừa nói chuyện phiếm với hắn, ta vừa tự suy tính: Có nên nhân dịp này nói chuyện ta tiến cung cho hắn? Tuy rằng khó mở miệng nhưng sớm muộn gì cũng phải nói, nói càng sớm thì càng nắm vững thế chủ động, tránh lại để người khác thêm mắm dặm muối, đến lúc đó lại thành không hay.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ta cũng khó nhọc mở miệng:
- Cái này… ta muốn nói với ngươi một chuyện…
Ai ngờ ngay vừa lúc ta nói thì hắn cũng đang nói: “Ta muốn nói với muội một chuyện”.
- Muội nói trước đi.
- Ngươi nói trước đi!
Ta vươn tay mời, sau đó cười nói: “Chuyện ngươi muốn nói chắc chắn là khá quan trọng”.
Thực ra là trong lòng ta hoảng hốt, sợ vừa nói chuyện kia ra thì hắn sẽ có suy nghĩ khác, có thể tránh được thêm chút nào hay chút ấy.
Kết quả hắn cũng là vẻ mặt khó mà mở miệng, cúi đầu cân nhắc hồi lâu rồi mới nói: “Đào Diệp, hôm qua ta về nhà nói chuyện của muội với mọi người, bọn họ đồng ý cho ta tuyên bố tin sẽ lấy muội nhưng mà…”
Lòng ta đã có dự đoán, nếu việc này đã thông qua gia đình hắn rồi thì chỉ có một khả năng: “Bọn họ chỉ cho ngươi lấy ta làm thiếp thôi đúng không?”
Hắn khó nhọc gật đầu.
Được rồi, trong tình huống như vậy, bảo hắn sẽ cưới ta làm thiếp dù sao cũng hơn việc ta không danh không phận mà phóng túng với một nam nhân khác nhiều. Thực ra mà nói, một nữ tử xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130182/quyen-4-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.