Sau khi lão bản nương đi rồi, ta cũng không hỏi gì thêm, chỉ dùng ánh mắt sắc như kiếm để ép hắn cung khai.
Hắn vừa cắn trứng vừa cười cười nhìn ta:
- Sao, mì cũng không ăn? Bởi vì ta thanh tú anh tuấn, cho nên nhìn ta thôi là không cần ăn gì nữa?
Được, coi như là đẹp nhưng cũng nên để người khác khen chứ. Ta lầm bẩm: “Càng học miệng càng trơn”, cũng cúi đầu cắn một miếng trứng.
Hắn buông đũa, nghĩ nghĩ rồi vẫn nói:
- Muội ăn đi, mì để lạnh rồi không ngon đâu, chờ ăn xong rồi ta sẽ nói cho nàng.
Trong lúc chúng ta ăn, lão bản nương lại tục tục đưa tới mấy món điểm tâm khác. Mắt thấy bàn càng lúc càng nhiều, ta đành phải mở miệng bảo thôi:
- Lão bản nương, đủ rồi, thực ra chỉ cần bát mỳ đó là đủ rồi, không cần mang thứ khác lên nữa.
Bà chủ cười nói:
- Đã xong cả rồi đây, hai vị cứ từ từ ăn, ta sẽ không vào quấy rầy nữa.
Nói xong vui vẻ đi ra ngoài.
Sao bà ấy lại vui như vậy, chỉ vì nghe được “tin mừng” của ta và Vương Hiến Chi?
Vương Hiến Chi nói:
- Muội xem, người ta cũng hiểu là chúng ta muốn tâm sự đó.
Ta lườm hắn:
- Ai muốn tâm sự gì với ngươi?
Người này hôm nay bị làm sao vậy? Hưng phấn quá độ. Bà chủ quán xoay mông yểu điệu bỏ đi còn chưa ra đến cửa mà hắn bắt đầu nói linh tinh rồi.
Bà chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130181/quyen-4-chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.