Nghe đàn xong, hai người rời khỏi quán trà Đới gia.
Trong làn tuyết trắng bay bay, hắn đột nhiên quay đầu hỏi ta:
- Lúc ấy muội nói có chuyện muốn nói cùng ta, có phải là chuyện muội tiến cung?
Ta suýt thì ngã lăn xuống cầu thang:
- Huynh đã biết?
- Ừ, từ lúc tan học ta đã biết, là ông Trương trông cửa nói.
- Vậy huynh…
Ông Trương kia miệng rộng, chẳng thể giữ bí mật chuyện gì, khó trách chỉ có thể làm người trông cửa.
- Ngay từ đầu ta rất lo lắng, thiếu chút nữa đi vào tìm muội. Nhưng sau nghĩ lại, chuyện này nếu lục điện hạ lại dây dưa, ta cũng không thể lúc nào cũng ở bên bảo vệ muội, so với việc để muội bị bọn họ trói đưa đi thằng chẳng bằng để muội và sư phụ chủ động đi. Người như lục điện hạ, trước kia ta ở trong cung cùng hắn được hai năm, hắn là người thế nào rất khó nói nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ, hắn rất hiếu thuận. Mẫu phi hắn bị bệnh như vậy, hắn sẽ không động đến muội.
- Đúng vậy!
Thực ra không chỉ là hắn mà bất kì ai khi mẫu thân bị bệnh nguy kịch, phận làm con sẽ chẳng thể nào còn tâm tình gì mà đi đùa bỡn nữ nhân được. Nếu như vậy thì chẳng gọi là người nữa. Ta thử thăm dò:
- Vậy, chuyện muội ở trong cung cả đêm huynh cũng biết?
- Biết, bộ quần áo hôm qua muội mặc đâu phải là của muội, là quần áo trong cung đúng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130183/quyen-4-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.