Vừa nghe ta nói phải đi quét dọn, Tạ Đạo Uẩn ngẩn người, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Ta cũng hiểu rõ sự ngại ngùng của nàng. Nàng là do Vương Hiến Chi khó nhọc lắm mới cầu được, đến để chỉ dạy cho ta nhưng ta không những không cảm kích mà còn vội vã muốn đi, đương nhiên nàng cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng sau khi nghe nàng nói những lời này, ta cũng không nghĩ được người khác sẽ nghĩ gì, chỉ muốn mau trở về căn phòng nhỏ của mình, một mình trốn đi, lặng lẽ liếm láp vết thương của chính mình.
Ai ngờ vừa đứng lên, mắt ta tối sầm lại, suýt thì ngã quỵ xuống.
Tạ Đạo Uẩn thấy thế, miệng hỏi “Ngươi sao vậy?’ rồi đứng dậy định đến xem.
Ta vội xua tay nói:
- Phu nhân đừng tới đây, ta sợ là bị nhiễm phong hàn, bệnh này hình như có lây truyền. Bên trường học ta cũng không đi nữa, giờ quá nửa là đang lên lớp rồi, đến cũng không thể quét dọn mà ta cũng sợ sẽ lây bệnh cho bọn hắn. Ta về nhà là được, phiền phu nhân nói với Vệ phu nhân một tiếng giúp Đào Diệp.
Ta đã nói vậy, Tạ Đạo Uẩn cũng không nói được gì thêm, chỉ đành trơ mắt nhìn ta đi.
Lúc đi qua chỗ người gác cổng, cố ý dặn lão Trương canh cổng vài câu, để lúc nào Vệ phu nhân đi qua thì ông chuyển lời lại hộ ta.
Lảo đảo loạng choạng đi ra khỏi ngõ, lại nghĩ cũng nên qua nói một câu với cửa hàng bán văn phòng tứ bảo, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130153/quyen-3-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.