Tạ Đạo Uẩn là người như thế nào, chưa thể kết luận được ngay nhưng ít nhất nàng là người vô cùng thẳng thắn, không ngại ngùng, không điệu bộ. Cũng không kiêu ngạo như những hào môn phu nhân khác, rất bình dị, gần gũi.
Đây cũng là một nguyên nhân lớn khiến cho Vương Hiến Chi cầu xin nàng đến dạy dỗ ta đi. Nếu là một tài nữ cậy tài khinh người thì cũng chỉ khiến người ta muốn khóc mà thôi.
Tuy rằng ấn tượng với nàng rất tốt, nói chuyện cũng rất hòa hợp nhưng càng lúc ta càng khó chịu. Đầu đau như sắp nổi tung, mí mắt cũng cay xè.
Mông được các nàng khai ân, từ lúc vào cửa đã cho ta ngồi ghế nên ta mới chống đỡ được lâu như vậy.
Bởi vì sợ bản thân mắc bệnh cảm truyền nhiễm, ta cố gắng ngồi tránh xa Tạ Đạo Uẩn một chút. Nhưng lâu dần nàng vẫn nhìn ra, tạm dừng giảng bài lý luận tài nữ, thân thiết hỏi ta:
- Không phải là ngươi không khỏe chứ?
Ta lập tức cười nói:
- Chỉ là cảm lạnh thôi, không quan trọng.
Thời khắc mấu chốt thế này sao ta có thể bị bệnh? Khó lắm mới có người đến dạy dỗ, ta bị bệnh thì phải làm sao? Phu nhân như nàng, ta có thể được gặp một lần đã là không dễ, đương nhiên phải vội nắm bắt cơ hội, thỉnh giáo nàng.
Nhất là, nàng là do Vương Hiến Chi bị bệnh mà vẫn khẩn cầu nên mới đến giúp ta, ta cũng không thể phụ tâm ý của Vương Hiến Chi được.
Lại không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130152/quyen-3-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.