- Đào Diệp, sao ngươi lại chạy đến đây? Là một câu hỏi có chút vui mừng.
Ta đang cúi đầu đi xuống lầu ngẩng mặt lên nhìn, thì ra là Hoàn Tể. Ta cũng hỏi lại:
- Còn ngươi, lúc này ngươi phải ở trường học chứ, sao lại cũng chạy tới đây?
Hắn cười giải thích:
- Hôm nay nhà có việc đột xuất, cần tiếp đón một vị khách nên mới tới đây.
Ta nhìn quanh bốn phía, rõ ràng chỉ có một mình hắn mà:
- Khách của ngươi đâu?
- Vừa tiễn đi rồi. Hắn vẫy tay.
Không đúng mà, bây giờ còn chưa đến buổi trưa, làm gì có đạo lý sáng ra tiễn khách.
Nhưng nếu hắn đã nói như vậy, ta cũng không tiện truy hỏi đến cùng, hắn nói là tiễn thì là tiễn.
Loạng choạng đi xuống bậc thang cuối cùng, ta dựa vào tay vịn nghỉ ngơi một lát, ổn định lại rồi mới cáo từ hắn. Hắn đi theo sau ta hỏi:
- Ngươi đang định về nhà sao?
- Ừ!
Ta gật đầu, bối rối, bước thấp bước cao đi về phía trước. Lúc này đầu óc ta đã có chút không tỉnh táo, không có khả năng tán gẫu vu vơ với hắn, cho nên dứt khoát ngậm miệng, không nói gì. Lòng chỉ mong sớm đến bến đò, sớm về nhà.
Đi được một đoạn mới phát hiện Hoàn Tể vẫn còn đi theo sau. Ta quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi:
- Hoàn thiếu gia, ngươi… không phải là đang đi theo ta đấy chứ.
Hắn cười, thản nhiên thừa nhận:
- Đúng là ta đang đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130154/quyen-3-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.