Lần này là Hồ đại nương gõ cửa, bà ở ngoài gọi:
- Đào Diệp, con đã dậy chưa? Không còn sớm nữa đâu.
Ta vội lồm cồm bật dậy, lại choáng váng, hoa mắt ngã xuống gối. Nguy rồi, hình như thực sự sinh bệnh.
Nhưng bị ốm thì vẫn phải dậy thôi. Ta mặc quần áo, chạy ra mở cửa. Hồ đại nương đi vào nói:
- Ta thấy con muộn rồi còn không bế Đào Căn qua nên đến xem, quả nhiên là còn chưa dậy. Hôm nay nhất định là đi muộn rồi.
Lòng ta hoang mang, hỏi:
- Giờ là giờ nào rồi?
Bên ngoài âm u, mây đen vần vũ, cơ bản không nhìn ra nổi là khi nào.
Hồ đại nương nói:
- Đã sang giờ thìn rồi.
- A! Trời ơi, hôm nay lại muộn thế này.
Ta kinh hãi. Giờ bên trường học sắp lên lớp rồi. Bình thường ta đều dậy vào giờ Mão hai khắc, không ngờ lại ngủ quên lâu như vậy. Đào Căn chắc cũng vì đêm qua bị tỉnh giấc mấy lần nên sáng ngủ cũng rất say sưa.
Vội vàng rửa mặt chải đầu, giao Đào Căn cho Hồ đại nương rồi chạy ra bến đò, lên thuyền.
Đương nhiên cũng chưa kịp ăn sáng.
Lão lái đò đứng ở đầu thuyền kinh ngạc nói:
- Đào Diệp cô nương, sao hôm nay lại muộn như vậy, đây là chuyến thứ ba của ta rồi đó.
Ta bất đắc dĩ cười cười đáp:
- Đúng vậy, hôm nay dậy muộn, xin ông mau chèo thuyền đi.
Lúc lên thuyền, nhìn thấy nước dập dờn bềnh bồng dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130149/quyen-3-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.