Lúc rời thuyền lại bất ngờ gặp lại vị thần tiên cô cô kia. Nàng đứng bên bến đò như đang chờ để đón người. Thấy ta ra khỏi khoang thuyền thì lập tức mỉm cười, chạy tới đón ta xuống thuyền.
Ta cười hỏi:
- Không phải là ngươi đặc biệt đến đón ta chứ?
Ta tưởng rằng nàng sẽ vẫn giống như hôm qua, nói: “Đương nhiên, ta vốn tới để đón ngươi mà”, không ngờ câu trả lời của nàng lại là:
- Không phải, ta vừa khéo đứng đây, trùng hợp gặp được ngươi thôi.
- Thế thật đúng là trùng hợp.
Một lần là trùng hợp, mỗi ngày đón đưa cũng là trùng hợp. Nào có lắm chuyện trùng hợp như vậy.
- Ừ! Hôm nay hình như muộn hơn bình thường rất nhiều, vẻ mặt cũng không tốt, không phải ngươi bị bệnh chứ.
Nàng gật đầu như thật rồi hỏi ta.
Ta cũng không định giấu giếm nàng, cau mày nói:
- Đúng là không thoải mái, hình như là bị bệnh.
Lần này như là bị phong hàn, hơn nữa bệnh tới bất ngờ, có vẻ càng lúc càng nghiêm trọng. Hôm nay còn có thể cố gắng đi làm chứ mai chỉ e là sẽ rất khó.
Thần tiên cô cô vươn tay sờ sờ trán ta, sau đó hét lên sợ hãi:
- Trời ơi, nóng như vậy ngươi còn đi làm cái gì? Nên ở nhà tĩnh dưỡng chứ.
Ta cười khổ mà nói:
- Sao có thể tùy tiện nghỉ việc được? Vạn nhất khiến chủ nhân không vui, muốn ta cứ ở thẳng nhà mà tĩnh dưỡng thì chẳng phải là nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130150/quyen-3-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.