Thấy Lục điện hạ ăn tát cũng không giận, ta cũng muốn gỡ bỏ nghi hoặc trong lòng, vì thế dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
- Người nọ là do người giết sao?
- Nếu ta nói không phải ta thì nàng sẽ tin chứ?
Hắn cười như không cười nói.
Không phải là hắn? Ta nhún vai cười lạnh:
- Không phải điện hạ định nói là Vương Hiến Chi giết chứ?
Hắn nghiêm mặt nói:
- Ta không nói như vậy nhưng quả thực người không phải do ta giết. Điều này ta có thể thề với nàng. Về phần có phải Vương Hiến Chi giết hay không thì ta cũng không biết.
Vẻ mặt hắn trông rất nghiêm túc, chẳng lẽ thật sự không phải do hắn giết?
Nếu không là hắn thì sẽ là ai? Ta thực sự không nghĩ ra được ai khác. Hay là, Tây Môn chết vốn không liên quan gì tới ta, chỉ là trùng hợp chọn đúng ngày để chết?
Mặc kệ kiểu gì thì:
- Quyết không thể là Vương Hiến Chi, điều ấy ta cũng có thể thề với điện hạ.
Ta nói như chém đinh chặt sắt.
Trong ánh nến, ánh mắt hắn trở nên nguy hiểm:
- Nàng thề với ta thay hắn? Hắn là gì của nàng? Các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì? Còn nữa, đêm qua nàng đi đâu? Có phải là sau đó lại ở cùng hắn không?
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của hắn, ta vội giải thích:
- Đừng đoán mò, quan hệ giữa ta và hắn chỉ là đồng môn. Trên danh nghĩa ta là nha hoàn quét dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130148/quyen-2-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.