Bị kinh đường mộc tiên sinh đuổi ra khỏi lớp, hai chúng ta không có chỗ để đi, đành phải chạy đến hồ nước đằng sau, làm bạn với đàn ngỗng.
So với sự thoải mái của hắn, lòng ta vẫn rất bất an. Nhìn hắn và ngỗng chơi đùa vui vẻ, ta không nhịn được hỏi:
- Ngươi không sợ sao?
- Sợ cái gì?
Hắn quay đầu hỏi ta, nụ cười sáng rỡ như ánh mặt trời.
Có thể thấy, chuyện này không chỉ không khiến hắn thấy buồn bực mà ngược lại khiến hắn thấy rất vui vẻ – vui vẻ vì cuối cùng có thể trốn học một cách danh chính ngôn thuận?
Nhưng ta lại không thể lạc quan được như hắn, đắc tội với kinh đường mộc tiên sinh, về sau chỉ sợ không có đồ tốt để ăn.
Thực ra theo lẽ thường, hắn hẳn là nên sợ hãi hơn ta, nhà ta dù sao cũng chẳng có ai quản. Còn hắn, trên có phụ mẫu, huynh trưởng, vị Dữu tiên sinh này nếu đã làm quan ở triều đình thì chắc chắn là rất quen với người nhà họ Vương.
Ta hỏi hắn:
- Ngươi không sợ Dữu tiên sinh đi nói lại cho phụ thân ngươi biết sao?
Hắn cười:
- Không thể có chuyện đó, giờ phụ thân ta không có nhà, đang ra ngoài du sơn ngoạn thủy rồi.
Nói tới đây, ánh mắt hắn đầy khao khát:
- Ai, thật muốn được như phụ thân ta, tự do tự tại ở bên ngoài, tiêu dao bốn biển.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, hai tháng ở trường học, ta cũng dần hiểu biết về bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130126/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.