Dưới ánh mặt trời mùa thu, hai kẻ vô công rồi nghề ngồi dưới gốc hòe liu riu buồn ngủ, đôi khi mở to mắt nói mấy câu, cảm giác thực sự rất tốt. Phải nói là đôi khi trốn học cũng không tệ, cái gọi là “thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn” (1) chắc để chỉ cảnh giới này.
Tuy rằng trong lòng vẫn có chút bất an, nhưng sự đã rồi, lo mãi thì có ích sao? Không bằng cứ thoải mái, không nghĩ đến nó nữa, kinh đường mộc tiên sinh thích trách thì cứ trách. Chuyện hôm nay, ta đâu có làm gì sai.
Từ buổi sáng chính thức đối chọi với Thái Châu, áp chế được nàng rồi, ta không ngừng tự cổ vũ bản thân: Bất luận chuyện gì, sợ hãi cũng chỉ là vô dụng, ngươi càng sợ người khác càng khinh đến cùng. Mười mấy năm qua ta vẫn sống trong vòng tay của cha mẹ, rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, không hiểu rõ cách ứng xử với người khác. Giờ cuối cùng đã hiểu, làm người nhất định phải dũng cảm, nếu ngay cả chết ngươi còn không sợ thì ai có thể làm gì ngươi? Dũng giả vô lo (Người dũng cảm chẳng sợ gì)
Đương nhiên kế đó là câu, trí giả vô ưu (người mưu trí không phải ưu sầu điều chi),cái này thì khá phiền phức đây. Trở thành người dũng cảm cũng thôi, chỉ cần không ngừng tự thôi miên bản thân là được, người còn sống chẳng phải đều thở sao. Thở mạnh hay thở yếu mấu chốt là xem bản thân có thể tự khuyến khích bản thân hay không. Ai mà có thể lên trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130127/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.