Bế muội muội về nhà, nhẹ nhàng đặt con bé xuống giường, nhìn nó thở ổn định, cả đêm kinh hồn cuối cùng cũng được nhẹ nhàng. Đồng thời ta lại buồn bã: Hôm nay phải làm sao đây? Không trông muội muội thì ta không an lòng nhưng ở lại trông thì bên trường học phải làm sao?
Đang ngồi ngẩn người thì Hồ nhị ca bưng một cái khay nhỏ bước vào, bên trong là một bát cháo loãng và hai chiếc bánh bao. Hắn buông khay, nói với ta:
- Mau nhân lúc còn nóng ăn đi rồi ngủ một giấc cho ngon. Tội quá, đêm qua vất vả suốt cả đêm rồi.
Ta cười khổ đáp:
- Muội sao ngủ được, bên kia còn phải đi làm việc nữa. Nhưng thấy muội muội thế này, muội lại sợ bệnh tình của nó lại tái phát.
Hồ nhị ca đi tới sờ thử mặt muội muội, lại thăm mũi muội muội rồi quay đầu cười nói với ta:
- Hẳn là sẽ không sao đâu, uống đúng thuốc rồi nhất định sẽ càng ngày càng khỏe lên thôi. Từ hôm qua uống thuốc xong muội muội có còn hộc máu nữa không?
Ta lườm hắn, đồ miệng quạ đen:
- Đương nhiên là không! Nếu muội muội còn hộc máu thì muội còn dám ngồi đây nói chuyện với huynh sao?
Ta chẳng phải là hoảng muốn chết sao? Con bé còn nhỏ như vậy, có được bao nhiêu máu mà chịu đựng được?
Hồ nhị ca cười:
- Vậy là tốt rồi, xem huynh óc lợn này, muội muội nhà chúng ta sao lại hộc máu nữa được? Muội muội đã khỏe lên nhiều rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130113/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.