Nhìn thấy muội muội thổ huyết, ta sợ tới khóc thét. Vừa khóc vừa luống cuống đắp chăn cho con bé rồi bế nó chạy sang bên nhà Hồ đại nương. Miệng khóc gọi:
- Hồ đại nương, Hồ nhị ca, không hay rồi, Đào Căn thổ huyết!
Hồ đại nương chắc còn chưa ngủ, vội mở cửa ra. Thấy vết máu bên miệng Đào Căn thì cũng rất hoảng sợ, bà lo lắng:
- Thế này là sao? Không phải mới uống thuốc sao? Vừa nãy rõ ràng còn tốt mà?
Lúc này, Hồ nhị ca ở phòng trong cũng chạy ra, nhìn thấy Đào Căn thì thoáng trầm ngâm rồi nói:
- Ta đưa muội đến y quán Dịch gia ở trấn Thanh Khê, xin Dịch lão tiên sinh xem bệnh. Muội chuẩn bị đi, ta vào lấy tiền rồi đi ngay.
Ta vội nói:
- Muội có tiền!
Thấy bọn họ không tin, ta lại giải thích:
- Là Vệ phu nhân thưởng!
Hồ đại nương nhìn ra bên ngoài, lo lắng nói:
- Muộn thế này rồi, khắp nơi đều đã tối lửa tắt đèn, chỉ sợ đã không còn thuyền mà y quán cũng đã đóng cửa.
Hồ nhị ca nói:
- Mẫu thân yên tâm, lão đại chèo thuyền này chỉ cần có thù lao thì sẽ qua thôi. Còn y quán, tiên sinh là đại phu, bệnh nhân bị bệnh nặng chẳng lẽ lại thấy chết không cứu?
Lại nói với ta:
- Muội đợi nhé, ta thay quần áo rồi đi.
Hồ đại nương vội vàng chuẩn bị đèn cho chúng ta.
Hồ nhị ca bế muội muội, ta xách đèn lồng, hai người chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130112/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.