Si Siêu vừa đến lập tức thảo luận chuyện này. Nhìn vẻ hưng phấn của bọn họ khiến ta có cảm giác, thực ra bọn họ rất mong chờ chuyện này xảy ra, như vậy bọn họ có thể ra ngoài, tìm cơ hội đánh người rồi.
Cái này cũng không nhưng khiến ta buồn bực hơn cả là bọn họ lại chẳng ai để ý đến ta, cũng không trưng cầu ý kiến của ta. Ví như ta có muốn trả thù không? Ta muốn trả thù kiểu gì? Như thể ta là người chẳng liên quan vậy.
Đến khi không thể nhịn thêm nổi nữa, ta lên tiếng:
- Hai vị thiếu gia, chuyện lần này hình như người bị đánh là ta chứ?
Bọn họ nhìn về khuôn mặt thê thảm của ta:
- Đương nhiên, cái này cần phải hỏi sao?
- Có!
Ta giơ tay giống như bọn họ giơ tay đặt câu hỏi trong giờ học:
- Nếu người bị đánh là ta, các ngươi lại coi trọng chuyện này như vậy, nhất định phải ra mặt cho ta. Vậy ta có thể được biết vì sao ta bị đánh? Là ai đánh ta?
Hai người bọn họ nhìn nhau như đang thương lượng xem có nên nói cho ta biết không. Cuối cùng Si Siêu từ chối:
- Ngươi biết không có lợi gì cả.
- Ta biết thì sẽ làm được gì? Ta chỉ muốn biết mà thôi. Các ngươi yên tâm, nếu các ngươi không muốn để lộ thân phận ra ngoài hoặc không muốn để người ngoài biết chuyện này, ta cam đoan sẽ không nói gì cả.
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130114/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.