Sơn Tây trấn cổng trước, sáng nay có một chiếc xe ngựa nhỏ đỗ từ sớm.
- Thúc thúc, lần này xong việc nhanh nhanh trở về nhé, ta và tiểu hồ điệp ở nhà chờ ngươi.
Nguyễn Ngọc Giao nước mắt lưng tròng, nức nở nói. Nàng chẳng biết Chu An đi đâu làm gì, chỉ biết lần này đi ra sẽ rất lâu, rất lâu không được gặp thúc thúc, điều đó khiến nàng thương tâm vô cùng, trên vai con tiểu hồ điệp cũng tung tăng theo gió.
- Nhà sao? Chu An cười khẽ, đưa mắt nhìn tiểu thiếu nữ, nhìn tòa trấn trước mặt, cảm khái.
Mười hai năm trước, hắn theo một chiếc xe ngựa, một con lừa đen đi vào trấn. Nhiều năm sau hắn lại theo xe ngựa mà đi. Mười hai năm nhân sinh, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng kỷ niệm thì chẳng phải ít.
Năm đó, hắn dẫn Tiểu Nguyệt vì chán chường tu sĩ cuộc sống mà đến Sơn Tây ẩn cư. Suốt mười mấy năm, hắn quen thuộc vài người, chỉ là bây giờ người già thì đã già, người chết thì đã chết, chỉ còn nha đầu trước mặt đưa tiễn.
Chu An gật đầu cười hiền hòa: - Phải rồi là nhà.
Đưa tay vuốt nàng thanh ty, ánh mắt cưng chiều: - Ở nhà nhớ chăm chỉ tu luyện, bảo trọng bản thân, mùa hoa đào năm tới, ta sẽ trở về.
Nguyễn Ngọc Giao thút thít, gật lấy gật để, cầm một hồ lô rượu nếp đưa cho hắn:
- Ngày bé Ngọc Giao thường thường cho thúc mang rượu, hôm nay ta cũng mang đến một hồ, thúc nhìn thấy nó sau này đem nhớ về ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tran/73839/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.