Chương trước
Chương sau
Rừng trúc mịt mờ mây khói, sơn đạo quanh co, lộc cộc một chiếc xe ngựa chầm chậm mà đi, trên xe ngựa có tên tuấn mỹ thanh niên đang ngồi nhắm mắt. Gã hai chân đan chéo nhau, gác lên mông ngựa, lưng dựa vào thành xe thoải mái nghiêng người, một tay cầm hồ lô, trông thật nhàn nhã không vội.
- Chừng ba mươi dặm nữa là Long Xà thành, đi thêm nửa ngày liền đến địa phận Thanh Sơn môn, ta cũng nên chuẩn bị, chuẩn bị nha.
Chu An ánh mắt đảo vòng tính toán.
Vèo
Quắc mắt liếc nhìn lên, vừa rồi một đạo cầu vồng vừa bay ngang đầu mình, hẳn là Khai Trần tu sĩ cưỡi tiên vân đi qua. Mấy ngày nay, thường thường nửa cái canh giờ sẽ bắt gặp tu sĩ bay ngang tiến đến phía trước. Hầu hết đều là Khai Trần cảnh, đôi khi thậm chí Kim Đan lão quái cũng xuất hiện.
Ha, Đại nam quốc nhiều ít vài ba mươi tên Chân nhân, vậy mà ba ngày nay Chu An đã gặp phải sáu tên. Hắn có chút hứng thú địa hướng về phía trước thành trì. Nơi nào nhiều người tụ tập, nơi đó ắt có nhiều đồ tốt.
Long Xà thành sở dĩ có cái tên như vậy, một nguyên do chủ yếu là ở đây chính ma lẫn lộn vô cùng.
Đại Nam chi quốc cũng như Nhân Hoàng giới tu sĩ, đều phân ra làm chính cùng ma. Ma môn thích cướp giết chính đạo tu sĩ, chính phái môn nhân thì lại thích kêu to gọi nhỏ trừ ma vệ đạo, vì vậy thường thường địa phương có chính phái tông môn, ma tu đều bị giết quang. Ngược lại, nếu là ma môn nơi đóng, chính phái tu sĩ cũng bị ăn gắt gao.
Nhưng phía trước thành trì lại khác, bên trong long xà hỗn tạp, ma tu, chính tu sống chung một chỗ, thích đánh thích giết, có thực lực cứ làm. Chu An cười thầm, này mô hình rất giống ở Yêu Ma vực cửu đại ma thành, mạnh được yếu thua, cái này hắn thích. Xem ra trước khi tới Thanh Sơn Tông cướp của giết người, trọ ở Ngư Long thành là hợp lý nhất.
Nghĩ vậy, hắn bật người, vung roi giục ngựa đi nhanh hơn.
Xe ngựa đi chừng một nén hương, đằng sau chợt có động tĩnh, Chu An giật mình nhìn lại, thần thức tản ra ngoài địa quan sát. Chỉ thấy phía sau có ba bốn đạo tiên vân đang vèo vèo đuổi bắt, phía trước chạy thục mạng là hai tên nữ tữ mặc áo xanh, khuôn mặt giống nhau trắng xám, quần áo rách rưới bê bết máu.
Đằng sau kẻ truy đuổi là một lão già mặt mày hung ác, tóc tai bù xù, ma khí tỏa ra um tùm, này lão ma tu rõ ràng tu vi cao hơn, đạp tiên vân chầm chậm, tay còn xách như xách nhái một tên nữ tử đã ngất, nữ tử này cũng mặc áo xanh nhưng hơi đậm một chút. Tên kia ma tu nhàn nhã đuổi theo như mèo đuổi chuột, miệng cợt nhã:
- Ha ha, chạy đi chạy nhanh lên, ha ha, các ngươi trưởng lão đã bị ta nắm, hai ngươi này tiểu cô nương định chạy đi đâu ha ha.
- Mau mau dừng lại, để lão tử thỏa thích, thu rồi các ngươi làm đỉnh lô, nhất định ăn sung mặc sướng, haha.
Phía trước hai nữ tử như không nghe thấy, cắn răng cố bay nhanh hơn, nhưng rõ ràng kiệt lực một tên nữ tu từ trên tiên vân ngã xuống.
- Thanh Ngọc cẩn thận!
Nữ tử bên cạnh vội la to, vòng xuống cứu vớt. Đằng sau tên ma tu thấy vậy, cười dâm đãng, một phi kiếm lướt đến bắn trúng tên nữ tu tiên vân, làm cả hai rơi dưới đất.
- Thế nào chạy đi đâu? Ma tu hạ mình xuống, vung tay ném liền đem tên nữ tữ áo xanh đậm vứt một bên, nhe răng vàng cười cười.
Quả nhiên là Long Xà thành, vừa đến liền gặp ma tu bắt đỉnh lô? Chu An lắc đầu không quan tâm nữa. Hắn nhìn ra, tên lão giả kia mặc dù không có kết đan nhưng chí ít cũng phải giả đan tu vi, nếu đánh lên mình chẳng có gì lợi lôc. Hắn đã qua rồi cái thời tuổi trẻ phương cương, muốn làm cái gì anh hùng cứu mỹ nhân không ngại sinh tử. Chu An đã sống nhiều năm, chứng kiến rất nhiều thứ, hắn sẽ không dại dột đem mạng sống của mình ra đánh cược để cứu người không quen biết.
Giả sử ba cô gái kia là nhà hắn Tiểu Nguyệt, Ngọc Giao, hoặc thậm chí là La Sơn cốc mười tám tên đỉnh lô, hắn sẽ cứu, đáng tiếc các nàng không phải.
Chu An chẳng để ý thêm, giá ngựa tiếp tục đi lên phía trước.
Chỉ là trên đời không có gì noi theo ý mình. Vừa định bỏ đi, bỗng một tên nữ tử thấy hắn xe ngựa,liền vội vàng hô to:
- Tống sư huynh, mau cứu mạng.
Hô xong, liền vội vàng đỡ lấy tên nữ tử đang ngất, cùng người còn lại gượng sức đạp tiên vân xông đến hắn xe ngựa.
- Cái định mệnh! Chu An sắc mặt đen một mảnh, không có chuyện gì bị lôi vào mảnh nước đục.
Lão ma tu bấy giờ cũng phát giác hắn, cười lạnh nói:
- A các ngươi còn đồng bọn sao, hừ, đã vậy lão phu nắm luôn cả đám haha.
Nói rồi vung tay một chiêu, phi kiếm vèo vèo bay đến phía hắn.
Bành
Xe ngựa trúng chiêu bị đánh tan vỡ thành mảnh nhỏ, ngựa một đường người một nẻo, Chu An thầm hận, vội sử dụng Đạp Vân Quyết bay lùi tránh đi.
- Ồ! Tiểu tử nhà ngươi chỉ Thông Mạch tu vi mà lại có thể phi hành, nhất định có lợi hại pháp quyết, hôm nay lão tử kiếm lời haha
Vèo lại thêm một chiêu kiếm nhanh như điện đâm tới.
Chu An thầm than không tốt, tung ra một căn thượng phẩm phi kiếm sử dụng Hoan Ma chi khí đón đỡ.
Đinh
Kiếm khí được chặn lại, Chu An bị dư lực đánh lùi ra sau hơn mười bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Chết tiệt! Hắn mặc dù thân thể mạnh mẽ, chiến lực viễn siêu Thông Mạch cảnh, nhưng gắng gượng chống đỡ giả đan lão quái hời hợt một kích, cũng không dễ dàng.
Chẳng nói nhảm, Chu An ngay lập tức nuốt vào một viên đan dược, quay đầu liền chạy. Hắn chẳng có ngu, đánh không lại bảo toàn mạng sống mới là trên hết.
Hai tên nữ tử bên cạnh gặp hắn chạy, cũng nhanh chóng cõng nhau đuổi theo.
Lão giả kia thấy vậy, cười to khinh thường, nhàn nhã đạp vân.
Mặc dù là Thông Mạch cảnh nhưng có Đạp Vân Quyết mạnh mẽ, Chu An một đường tăng tốc, mấy hơi thở liền bỏ rơi hai nữ tử phía sau. Hít một hơi dài, Chu An cắn răng lại tăng vọt, muốn bứt đi, chợt đúng lúc này, bên tai hắn văng vẳng câu hô to:
- Sư huynh mau giúp ta giữ Vũ trưởng lão, chúng ta cản hắn cho.
Cái gì, hắn bất giác quay lại thì đã thấy một cái bóng xanh bay về phía mình, Chu An hừ lạnh, bất đắc dĩ thở dài tiếp lấy cái kia bị ngất nữ tử.
Thì ra đằng sau hai nữ tử thấy hắn chạy được nhanh, cũng biết mình bị thương không trốn nổi, nên ném trưởng lão cho hắn, còn mình thì ở lại ngăn ma đầu.
Ma đầu lúc này cũng vừa đuổi đến, đạp tiên vân cười ngoạn ý hỏi: - Làm sao, các người không chạy nữa sao?
- Ngươi ma đầu, dám bắt nạt ta Thanh La Cung người, chẳng lẽ không sợ chọc giận chúng ta phó cung chủ hay sao?
Nữ tử Thanh Ngọc cắn răng nói.
- Ha ha, ngươi cái này tiểu nữ nhân, đừng ở đó đem hù dọa lão tử, Đại Nam quốc ai chẳng biết các ngươi Thanh La cung sắp chống không nổi, bao nhiêu môn phái đang chờ húp chén canh kia kìa. Lão tử chỉ là trước nhất, bắt vài tên đỉnh lô, các ngươi làm gì được ta.
- Hừ, hai tên nữ tử sắc mặt khó coi, nhất thời không nói nữ tế kiếm liền đánh lên.
- Không tự lượng sức. Lão ma tu cười lạnh, thoải mái đưa tay đánh trả.
Trong phút chốc, cả ba đánh thành một đoàn, kiếm khí mù mịt, rừng trúc khắp nơi bị chém gãy ngã rầm rầm.
Hai nữ tử Thanh La Cung kia tu vi chỉ ước chừng Khai Trần sơ kỳ, dù cho hợp lực cũng làm sao phải Giả Đan tu sĩ đối thủ. Cả ba vừa đánh được mấy chục chiêu hai nữ tử liền rơi vào hạ phong, chỉ biết gắng gượng chống đỡ. Trên cơ thể bị kiếm khí làm cho rách rưới, lộ ra trắng nõn da thịt. Đây là lão ma cố ý, chỉ đánh vào những chổ không có nguy hiểm, lão còn muốn thu các nàng làm đỉnh lô, đâu thể đem giết chết.
- Sư tỷ, hẳn là tên kia đã chạy mất rồi nhỉ.
Nữ tử Thanh Trúc chợt truyền âm.
- Ừ! Nữ tử còn lại gật đầu.
Cả hai cho nhau một ánh mắt kiên quyết, sau đó nhắm mắt phóng thật nhanh về lão ma tu, muốn đồng quy vu tận.
- Đùng!
Chỉ là lúc này vang lên một tiếng nổ, khiến cả hai giật mình sững mở mắt, đã thấy phía trước mình đang đứng một áo trắng thanh niên. Kẻ này chính là Chu An, cũng là kẻ vừa tự bạo pháp khí đẩy lui lão ma, cứu hai nữ một mạng.
Không có vui mừng thoát chết mà là một tiếng gắt gỏng:
- Ngươi, ngươi tên ngu ngốc này, làm sao còn chạy về đây, Vũ trưởng lão đâu?
Thanh Trúc giận dữ thét.
Chu An thâm trầm nhìn hai nàng liếc mắt, nhàn nhạt nói: - Kêu cái gì gọi, bản công tử bị các ngươi lôi vào vũng nước đục, chờ xử lý xong kẻ này ta sẽ tính sổ với các ngươi.
A, nữ tử Thanh Trúc chột dạ một chút, hơi nhìn đứng chắn trước mình người thanh niên, mi nhíu lo lắng. Bởi vì nàng cũng phát giác Chu An tu vi chỉ Thông mạch cảnh, nếu đánh lên trăm phần trăm không hề có phần thắng, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy:
- Còn không mau cút đi, đứng sau ta làm gì?
Cả hai nàng ánh mắt phức rạp nhìn hắn, không có lùi.
Chu An nhíu mày, giọng lạnh lẽo: - Nếu các ngươi muốn chết, ra phía trước tự sát đi, đừng ở đây cản trở ta.
Hai nữ sững sờ, ngượng ngịu chốc lát, nhẹ giọng: - Cám ơn
Sau đó do dự một chút liền đạp tiên vân bỏ chạy, các nàng biết Chu An sợ mười phần không phải lão ma trước mặt đối thủ. Nếu là bình thường thời điểm, dù tiếc tính mạng các nàng cũng ở lại chia sẻ cùng hắn. Nhưng hiện nay Thanh La cung đang thời kỳ suy yếu, nếu các nàng cùng Vũ trưởng lão đều chết đi nữa, Thanh La cung sẽ lập tức sụp đổ. Vì các tỷ muội Thanh La cung, đành phải bỏ mặc.
- Yên tâm, đợi về cung chúng ta sẽ nhờ Phó cung chủ báo thù cho ngươi.
Thanh Trúc nói nhỏ, ánh mắt đỏ lên.
Chờ hai nàng đi rồi, Chu An khuôn mặt ngưng trọng đánh giá lão ma tu. Hắn thực ra cũng chẳng có cái gì điểu ti anh hùng cứu mỹ nhân ý nghĩ. Mà lúc nãy đánh nhau, hắn vô tình phát hiện trên người lão ma tu này một loại khí tức mỹ vị mà quen thuộc. Địa hỏa. Vì vậy, mới nổi lòng tham mà quay lại.
Tu chân giới, Hỏa diễm được chia là Nhân Hỏa, Địa Hỏa, Thiên Hỏa, Hư Hỏa phía trên Hư hỏa chính là Tiên hỏa, mỗi loại Hỏa diễm phân hạ, trung, thượng ba phẩm. Chu An Hoan Ma chi hỏa hiện tại là Nhân Hỏa trung phẩm, một đốt ra liền có thể thuấn sát Khai Trần sơ kỳ, trọng thương trung kỳ.
Như trước mặt lão ma, có một loại hạ phẩm địa hỏa, hỏa này không phải tự mình luyện ra mà là luyện hóa tự nhiên địa mạch hỏa đem sử dụng, dù có chút không hoàn hảo, nhưng uy lực là vô cùng lớn. Nắm giữ địa hỏa tu sĩ, Giả Đan tu vi thậm chí có thể vượt cấp cùng Chân nhân đánh một trận. Đủ thấy hỏa này mạnh mẽ.
Song hắn cũng phát hiện, lão ma này vẫn chưa triệt để luyện hóa địa hỏa, như vậy, tất nhiên không thể sử dụng hết uy lực của nó. Nếu chuẩn bị đầy đủ, vẫn có thể cướp được.
Lão ma thấy hắn, miệng cười phúng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Chu An nhàn nhạt lắc đầu, nói: - Ta đánh chủ ý ngươi!
Nói xong lập tức bấm pháp quyết: - Trận lên!
Hắn đâu có ngu ngốc đi tự mình chịu chết, lúc nãy nhân lúc lão ma cùng hai tên đệ tử Thanh La cung giằng co, Chu An trốn một bên âm thầm dùng trận bàn bố trí xung quanh. Những trận bàn kia là hắn rãnh rỗi mấy ngày nay luyện chế, nhằm đối phó Thanh Sơn môn nhị trưởng lão. Nhưng nếu đã gặp con mồi khác, sử dụng trước cũng không sao. Năm xưa Ma Sơn La Quân, nổi tiếng giết người cướp của không ai bắt được bởi vì ba nguyên do, một là hắn thủ đoạn nhiều, hai là hắn quỷ kế đa đoan, ba bởi vì hắn là một tên trận đạo đại sư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.