“Cách đây rất lâu khi còn ở Yêu Ma vực, Chu mỗ từng thông thường nghĩ rằng Trảm Phàm là trảm mất phàm thân thành tựu Bán Tiên chi thể, rồi trảm đi phàm tâm để ngộ thần ý. Một khi trảm xong rồi thì chẳng còn là phàm nhân nữa. Chỉ là…tiềm tu mấy trăm năm vẫn không biết trảm thế nào….”
“Mười ba năm trước, Chu mỗ ẩn cư ở một vùng trấn nhỏ biên giới, lấy phu tử làm nghiệp, sống thanh thản yên bình mới hiểu, trảm phàm rồi vẫn là phàm”
“Năm xưa ta cứ tưởng tiềm tu rồi sẽ trảm được, nhưng đâu biết muốn thoát phàm trước phải hóa phàm, không hiểu phàm làm sao mà trảm”
Nói rồi, nâng bát hướng Tô Thái Hư cụng tới.
“Nói được lắm…hay cho câu trảm phàm rồi vẫn là phàm…bát này lão hủ xin kính Chu đạo hữu”
“Cạn”
Rượu vừa nâng lên liền uống sạch, Tô Thái Hư gạt đi khóe miệng nước đọng cười tấm tắc:
“Lão hủ năm xưa quẩn bách tìm đường đột phá, bắt gặp một vị cao nhân, tiền bối đó tặng ta câu thơ, không bàn mà hợp ý với câu “Trảm phàm rồi vẫn là phàm” của đạo hữu.
“Hồng trần vốn là mộng…”Chu An lẩm nhẩm lời thơ, chợt lắc đầu, chợt gật đầu cuối cùng thăm thẳm thở dài.
“Lời thơ nhẹ nhàng dễ hiểu, nhưng bên trong ý cảnh lại làm người ta mông lung”
“Đúng vậy” Lão giả cười ha hả bảo: “Năm xưa vừa nghe lão hủ tưởng rằng đã hiểu, rồi nhận ra chẳng hiểu gì cả”
“Thế nào là hồng trần?” Chu An bất chợt hỏi.
“Thế nào là hồng trần….Hồng Trần chính là mùi vị cuộc đời. Thế gian có sinh ly tử biệt thì có cay đắng ngọt bùi, nếu một người trải nghiệm hết vị đời tức là trải nghiệm hồng trần rồi”
Tô Thái Hư vươn tay chỉ về đám tu sĩ đang bá vai uống rượu bên kia, nói:
“Hôm nay, bọn hắn thu hoạch lớn, vui mừng đến quán ta, có rượu để uống, có thể vui, có thể buồn, có thể giận, có thể mắng chính là ngọt, là bùi. Ngày khác, bọn hắn thọ nguyên cạn hết, không còn sức sống, không còn được uống rượu ăn thịt, không thể vui buồn, giận mắng, chính là cay là đắng, đó là hồng trần”
Chỉ về về tên bồi bàn tiểu nhị đang chạy tới chạy lui, lại nói:
“Tiểu tử kia sáu tuổi mất cha là cay, tám tuổi mẹ tái giá đem bỏ rơi là đắng, hắn được ta nhận nuôi, cho cơm ăn, áo mặc, cho chỗ ngủ, chỗ làm việc nên cảm thấy ngọt, mỗi tháng tiền lương tăng cao sẽ cảm thấy bùi. Đến khi hắn có người yêu là ngọt, cưới vợ sinh con là bùi. Giả dụ ngày mai ta rời đi, không còn quán rượu, không còn công việc, không còn chăm sóc hắn Tô lão đầu, hắn sẽ cảm thấy cay đắng. Của hắn nhân sinh cũng chính là hồng trần.”
Chu An nhấp rượu, ánh mắt mờ mịt thoáng chút hiểu ra, nhưng rồi lại tựa như vướng mắc.
Lão nói hồng trần là nhân sinh mùi vị, cũng diễn giải từng loại mùi vị đó, nhưng cảm ngộ này tựa hồ còn phiến diện nơi nào. Đúng rồi, Chu An bỗng nhiên vừa hỏi:
“Đạo hữu nói hồng trần là nhân sinh mùi vị, nhưng những đứa bé sinh ra chưa hiểu chuyện sẽ cảm thấy cảm thấy mùi vị gì,?những người vì bệnh tật, thương thế mà bất tỉnh, thành người thực vật không thể cảm nhận thế giới sẽ cảm thấy mùi vị gì, những người đã chết, vô tri vô giác sẽ cảm thấy mùi vi gì?”
“Điều này….” Tô Thái Hư vừa nghe hắn nói, sắc mặt đại biến, hắn xưa nay cảm nhận vị đời, tự cho là hiểu thấu hồng trần, vậy mà giờ phút này cảm giác mông lung, bất định.
Thấy lão như vậy, Chu An cau mày vội vàng nhắc nhở:
“Hồng Trần như mộng, nếu đã là mộng thì đạo hữu cần gì phải chấp nhất” “Đúng vậy” Tô Thái Hư đôi mắt sáng chói, từ u mê bên trong bừng tỉnh, cười ha ha nói: “Hồng Trần vốn đâu có phân chia, cay đắng ngọt bùi là hồng trần, sinh lão bệnh tử là hồng trần,ha ha, nào Chu đạo hữu ta mời ngươi thêm một chén.”
Chu An gật đầu tiếp nhận, hai người vừa rót vừa uống, chẳng mấy chốc hai vò rượu đã hết sạch.
Tô Thái Hư vẫn thấy thòm thèm đập bàn quát: “Tô Nhị mau mang hết Hồng Trần rượu ra đây”
Tiểu nhị vâng dạ rồi nhanh mang đến hơn năm mươi mấy vò. Tửu quán bên trong tửu khách vừa nghe Chu An hai người muốn uống hết rượu trong quán, liền dồn dập nổi lên hứng thú.
Hồng Trần Tửu vốn là linh tửu, tuy rằng vị chua ngọt nhưng uống vài ba vò thì được, uống nhiều dù ngươi pháp lực cao cường đều sẽ say chỏng vó.
Khi thấy Tôn Nhị mang rượu ra thật, đám người cảm thấy kinh ngạc xì xào bàn tán.
Đám khách nháo nhác, Chu An cùng Tô Thái Hư mặc kệ, không cần bát nữa mà cầm từng vò lên dốc ngược, uống từng hơi cạn sạch. Được thêm ba vò sắc mặt đã ửng hồng hai mắt lừ đừ.
“Được” Tô Thái Hư cười to khen hắn, ném vò rượu vỡ toang xách lên vò mới.
Mười vò, hai mươi vò, ba mươi vò. Hai người vừa cười vừa uống, vậy mà chốc lát một khoảng linh tửu đã hết sạch. Khiến đám khách nhân vừa cảm thán vừa kinh sợ.
Tô Thái Hư từ lâu đã nằm bất tỉnh, mà Chu An thì cũng liêu xiêu, một tay chống bàn lảo đảo đi về phòng.
Chu An vừa mới rời đi, tửu quá bên trong khách nhân đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi thấy được hắn uống nhiều như vậy Linh tửu mà chưa say chết liền biết người này đạo hạnh cao siêu. Bọn họ thế mà cười nhạo khiêu khích hắn, quả thật tự tìm đường chết mà.
………………..
Ánh trăng tán đi, mà phương đông bầu trời, cũng hiện ra một vòng màu sáng chói mặt trời. Sáng sớm Khương Sơn trấn, trên đường phố đá xanh cửa hàng tốp năm tốp ba mở cửa, trên đường phố ngẫu nhiên mấy cái tu sĩ say lung la lung lay.
Sau một đêm ngon giấc, Chu An chợt mở mắt tỉnh dậy, đầu vẫn đau ong, dùng pháp lực tán đi hơi rượu mới đỡ hơn chút ít. Chưa kịp rửa mặt mũi liền nghe thiếu nữ bất mãn phàn nàn.
“Dám thừa dịp ta ngủ trộm lén ra ngoài uống rượu, thật là đáng ghét mà”
Thiếu nữ không ai khác chính là Tiểu công chúa Hồ Phi Linh, nàng một tay chống nạnh một tay ôm tiểu hồ ly cùng hắn trừng mắt. Mà trong ngực nàng bạch hồ cũng chó cậy nhà gà gậy chuồng trừng mắt nhìn hắn dương uy.
Nhưng thấy Chu An vẻ mặt mệt mỏi, có chút đau lòng, đến bên bàn bưng tới một bát cháo hương khói nghi ngút, hướng trước mặt hắn bảo:
“Uống cái này giã rượu đi, muội tự nấu đấy”
Chu An tiếp nhận bán cháo, cười nhẹ vỗ vỗ nàng đầu nhỏ trêu ghẹo:
“Nàng nấu cháo thật ư, liệu uống vào có đau bụng không đây?”
Thiếu nữ thở phì phò trợn mắt, khẽ gắt:
“Không ăn thì thôi, hừ”
“A để ta ăn..để ta ăn” Chu An cười khan, vội vàng húp vài ngụm. ừm tiểu công chúa làm cháo mặc dù hơi mặn nhưng mùi vị cũng khá được. Ăn xong cháo giải rượu, Chu An đi tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống đại sảnh.
Chỉ là hôm nay toàn sảnh vắng lặng, chỉ thấy bên quầy tên Tôn Nhị chạy bàn đang tu ti ngồi thút thít.
“Tô lão đâu rồi?” Chu An hơi hiếu kỳ khẽ hỏi.
Tôn Nhị hai mắt đỏ hoe, mếu máo nói: “Chưởng quầy sáng nay đã rời đi, hắn bảo đến đây mở quán bán rượu vì duyên, hôm qua rượu uống hết rồi thì duyên cũng cạn, còn bảo hắn đã hiểu hồng trần rồi nên phải rời đi, hu hu hu”
Chu An đưa mắt nhìn quanh quán, thở dài. Hắn cùng Tô Thái Hư một hồi gặp gỡ vì rượu, rượu hết rồi liền hết duyên. Hắn uống rượu của lão giả, lại môi giới lão giả hiểu đến hồng trần. Đây âu cũng là một lần nhân quả đi”
Vừa nghĩ đến, hơi qua sát đan điền chợt thấy móc câu đạo chủng hiển hiện một sợi nhân quả tuyến. Tuyến này muốn thu được, nói khó thì khó, mà đôi khi rất dễ dàng. Sự đời vô thường.
Hay là về phòng thôi, thật chả có tâm tình ăn uống.
Vừa đến cửa phòng chợt thấy Hồ Phi Linh vẫy tay với hắn, thần thần bí nói:
“Huynh tới gần đây, ta nói cho huynh biết một cái bí mật nha”
Chu An nghi hoặc, tiến tới gần. Thiếu nữ nhún người đầu nhỏ dán vào tai Chu An nhỏ giọng bảo: “Vừa rồi cùng Tiểu Bạch đi mua nguyên liệu nấu cháo, ta nghe nói Hổ Tiếu đường nhóm tu sĩ có người phát hiện ra một cái động, bảo là cao nhân động phủ, bọn hắn đang lập đội đến thăm dò, chúng ta đi xem đi”
“A thế à” Chu An nhàn nhạt hồi đáp, chẳng mấy để tâm.
“Huynh…” Thấy mình vất vả phát giác được bí mật mà hắn không thèm quan tâm, thiếu nữ có chút tức giận, tay nhỏ đám hắn mấy phát rồi dậm chân bỏ đi.
“Sơn động ở đâu, lát nữa chúng ta đi theo Hổ Tiếu Đường người là đươc chứ gì” Chu An đúng là đang thấy nhàm chán muốn tìm việc để làm, liền hỏi vọng.
“Không đi nữa” Tiểu công chúa ngúng nguẩy, lắc mông ôm chồn trắng chui tọt vào phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]