“Trảm Phàm?” Chu An gõ gõ bàn, suy tư hồi lâu nhẹ nói:
“Cách đây rất lâu khi còn ở Yêu Ma vực, Chu mỗ từng thông thường nghĩ rằng Trảm Phàm là trảm mất phàm thân thành tựu Bán Tiên chi thể, rồi trảm đi phàm tâm để ngộ thần ý. Một khi trảm xong rồi thì chẳng còn là phàm nhân nữa. Chỉ là…tiềm tu mấy trăm năm vẫn không biết trảm thế nào….”
“Mười ba năm trước, Chu mỗ ẩn cư ở một vùng trấn nhỏ biên giới, lấy phu tử làm nghiệp, sống thanh thản yên bình mới hiểu, trảm phàm rồi vẫn là phàm”
“Năm xưa ta cứ tưởng tiềm tu rồi sẽ trảm được, nhưng đâu biết muốn thoát phàm trước phải hóa phàm, không hiểu phàm làm sao mà trảm”
Nói rồi, nâng bát hướng Tô Thái Hư cụng tới.
“Nói được lắm…hay cho câu trảm phàm rồi vẫn là phàm…bát này lão hủ xin kính Chu đạo hữu”
“Cạn”
Rượu vừa nâng lên liền uống sạch, Tô Thái Hư gạt đi khóe miệng nước đọng cười tấm tắc:
“Lão hủ năm xưa quẩn bách tìm đường đột phá, bắt gặp một vị cao nhân, tiền bối đó tặng ta câu thơ, không bàn mà hợp ý với câu “Trảm phàm rồi vẫn là phàm” của đạo hữu.
“Ồ, nói nghe xem”
Tô Thái Hư gật đầu, đăm chiêu nhìn đêm mưa ngâm khẽ:
“Hồng trần vốn là mộng
Thực hư cũng là mộng
Say mộng hay tỉnh mộng
Đều là mộng mà thôi.”
“Hồng trần vốn là mộng…”Chu An lẩm nhẩm lời thơ, chợt lắc đầu, chợt gật đầu cuối cùng thăm thẳm thở dài.
“Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tran/2939563/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.