Hồng Trần rượu nếp, Chu An tâm tình khẽ động, chợt nhớ đến mấy năm trước sống đời phàm nhân ở Sơn Tây trấn. Mỗi ngày dạy học, mỗi ngày uống rượu nếp đàm đạo. Chỉ có điều tiên phàm khác biệt, những kia lão hữu đều đã quy tiên từ lâu, bản thân lại vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh. Nở nụ cười nhìn bên ngoài trời mưa rào, lại có thêm mấy người khách tới nữa, khoác vai bá cổ nói chuyện râm ran, nhấp xuống một ngụm, khẽ nhíu mày, rồi từ từ thư giãn lẩm bẩm:
“Rượu này đắng, thật khó uống..”
Lời nói ra tuy nhỏ nhưng vì ban đêm yên tĩnh dễ nghe lọt, nhất thời dẫn tới cả sảnh đường đám khách nhân đều cười ha hả, chế giễu hắn vô tri.
Hồng trần tửu quán món này rượu là lấy đầu mùa gạo nếp, cùng nhiều loại linh quả mà nấu thành, vị vừa thơm vừa ngọt rất dễ uống, nơi nào sẽ đắng cơ chứ.
Xung quanh vài bàn, đám mạo hiểm tu sĩ bưng chén nốc ồng ộc, có người cười nhạo gọi:
“Tiểu tử không biết uống rượu thì thôi, đừng ở đó mà bày trò”
“Đúng vậy, đại gia ở quán đây uống rượu hơn mười năm, chưa bao giờ gặp qua rượu đắng cả haha”
“Tiểu tử không hiểu rượu thì cút trở về phòng đi ở đây ngồi chi mất mặt”
…
Nhìn một đám nam tử nhao nhao chọc phá mình, Chu An nhất thời lóe lên vẻ bực bội. Nhưng chợt lắc đầu coi như chưa thấy, tiếp tục ngắm mưa. Những khách nhân kia uống rượu là cho sảng khoái, còn hắn uống rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tran/2939560/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.