Phụng Vĩ Lạc lạnh lùng trừng mắt nhìn, dáng vẻ đó tương đối uy nghiêm, Tô Văn Thanh vội vàng gật đầu, ôm theo thiếu niên đi ra ngoài, bước chân vững vàng có lực giống như một trận gió biến mất khỏi nhà xác…
Sau khi Tô Văn Thanh rời khỏi, sai nha cùng người khám nghiệm tử thi mà hắn đưa tới đương nhiên cũng nối gót đi theo, nhà xác cũng yên tĩnh trở lại, hai sai nha dẫn Phụng Vĩ Lạc tới lập tức bước tới với vẻ mặt cung kính cùng nịnh nọt:
“Phụng tiểu thư?”
Phụng Vĩ Lạc mệt mỏi đáp một tiếng, ánh mắt lại rơi xuống thi thể của nha hoàn đang đặt bên cạnh, nàng sờ túi mò ra chín lượng bạc còn lại đưa cho sai nha:
“Ta chỉ còn từng này thôi, giúp ta mua một chiếc quan tài mai táng cho nàng ấy, không đủ thì ghi nợ cho ta”.
Phụng Vĩ Lạc nói ra sự túng quẫn của bản thân với gương mặt thản nhiên, chẳng hề xấu hổ.
Không có tiền không phải là điều đáng hổ thẹn, điều đáng hổ thẹn chính là không nỗ lực kiếm tiền.
Nói thế nào thì nàng cũng có tay nghề, muốn kiếm tiền hẳn là không khó.
Chút năng lực này của nàng không thể tranh bát cơm với đại phu nhưng đối với vết thương do dao, mũi tên gì đó vẫn có năng lực và trí tuệ để trợ giúp nên không khó khăn gì.
Kiếm tiền chỉ là vấn đề cơ hội.
“Đủ rồi, đủ rồi, Phụng tiểu thư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chôn cất nàng ta đàng hoàng”, hai tên sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-vuong-phi/2259486/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.