"Mong Tô công tử yên tâm, ta sẽ dốc hết sức mình để cứu đệ đệ ngươi. Có thể gặp ở đây cũng coi như là duyên phận của hắn đi".
Phụng Vĩ Lạc nửa phần an ủi nửa phần là tự giễu nói.
Những lời muốn nói với Tô Văn Thanh hãy bỏ cuộc thì đến cửa miệng lại trở nên như vậy.
Chuyện đã đến nước này rồi vậy chỉ có thể thử xem cách ngốc nghếch nhất đó xem có tác dụng hay không, nếu như không có thì nàng sẽ lấy mạng của mình ra để bồi thường cho Tô Văn Thanh là được.
Tô Văn Thanh thuận thế đứng lên, nắm chặt lấy hai bàn tay của Phụng Vĩ Lạc: "Phụng tiểu thư, xin cô nhất định hãy cứu lấy đệ đệ ta, chỉ cần cứu được đệ đệ ta thì chính là ân nhân của Tô gia ta..."
"Yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức", Phụng Vĩ Lạc lặng lẽ rút tay của mình lại.
Không phải vì nam nữ giữ khoảng cách mà là nàng thân là bác sĩ ngoại khoa, hai tay của nàng còn quý giá hơn cả hai bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, không được phép có bất cứ tổn thương nào.
Đối với người mà nàng không tin tưởng, nàng sẽ không đưa hai bàn tay của mình cho đối phương.
Phụng Vĩ Lạc nhìn cỗ 'thi thể' nằm yên bất động ở đó, biết hôm nay bất luận thế nào cũng phải cứu sống người này, bằng không thì nàng sẽ phiền phức to.
Haiz, tính cách của nàng ở thời đại này có lẽ về sau sẽ càng rước nhiều phiền phức hơn.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-vuong-phi/2259488/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.