“Có gian tế trà trộn vào?” Điền Lăng cả kinh, hô lên.
Nếu đúng là có gian tế trà trộn vào, thì việc dò xét thân phận của hai người cũng không có gì là lạ cả. Đây là điều hiển nhiên cần phải làm rồi. Có điều, nàng nghĩ mãi không ra, chỗ này có cái gì, khiến cho người khác chú ý tới.
Suy tư một chặp, Điền Lăng bình tĩnh nói.
“Xin hỏi hai vị, lúc này trong trấn, có vị tiền bối nào tọa trấn hay không?”
Nói rồi, cánh tay Điền Lăng khẽ vẫy, một tấm lệnh bài bay vút về phía hai thanh niên. Hai thanh niên thấy vậy, hơi nhướng mày. Thanh niên có khuôn mặt bình thường, một tay khẽ vẫy, chụp lấy lệnh bài vào trong tay. Sau đó đưa lên trước mặt, tập chung quan sát, đồng thời trong miệng lẩm bẩm một hồi chú ngữ khó hiểu, một tay còn lại, bắt quyết đánh ra một đạo pháp quyết rơi trên lệnh bài.
Một đạo lục mang, từ đầu ngón tay thanh niên kích bắn lên bề mặt lệnh bài. Chớp mắt một cái, đạo lục mang chui vào bên trong, nhưng lệnh bài không hề có phản ứng gì cả.
Thanh niên mặt vẫn không biểu cảm, ném lệnh bài qua cho Điền Lăng thản nhiên nói.
“Lệnh bài là thật, đạo hữu đúng là người của Mộc Linh Đường. Vừa vặn Chu Tề tiền bối cũng vừa tới đây, đạo hữu nếu muốn, có thể tới gặp ngài đấy.”
“A! Chu sư bá đã tới chỗ này. Vậy thì tốt quá rồi, Diệp huynh, chúng ta cùng tới gặp ngài thôi.” Điền Lăng nghe thanh niên nói, trên mặt tỏ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-tu-tien/2399719/quyen-2-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.