Nửa ngày trôi qua.
Lúc này, tại một cánh đồng hoang, hai đạo thân ảnh đang lơ lửng trên không trung, chăm chú nhìn vào khu rừng trước mặt, như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Hai đạo thân ảnh một nam, một nữ, trên người thương tích đầy mình. Nhìn bộ dạng của hai người, rất chật vật. Bọn họ đúng là Diệp Khôn và Điền Lăng, hai người lấy tốc độ chậm chạp phi hành, cuối cùng thì dừng lại ở chỗ này.
"Điền cô nương, đúng là chỗ này sao?" Diệp Không liếc mắt đánh giá quang cảnh xung quanh, hơi nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy, chính là chỗ này. Chẳng qua cửa vào cứ cách năm ngày lại thay đổi một lần. Vì vậy, chúng ta phải động tay chân một hồi tìm kiếm. Tuy nhiên, vị trí của nó cũng chỉ nằm trong phạm vi bán kính ngàn trượng mà thôi." Nghe Diệp Khôn hỏi, Điền Lăng cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói.
Sau đó, Điền Lăng khẽ lật tay, một tấm lệnh bài màu xanh liền xuất hiện trên tay nàng. Bên trên lệnh bài có khắc một chữ "mộc". Thuận theo đó, Điền Lăng cũng không chần chừ, một tay bắt quyết, đồng thời miệng lẩm bẩm chú ngữ khó hiểu.
Tiếp đó, tay nàng đánh ra liên tục ba đạo pháp quyết, liên tiếp rơi trên miếng lệnh bài trên tay kia.
Đột nhiên, lệnh bài trên tay nàng chớp lên ba cái, một tầng quang hà thoáng cái xuất hiện bao vây lấy lệnh bài vào trong.
Điền Lăng thấy vậy, sắc mặt hơi đổi. Rồi cánh tay khẽ vẫy, miếng lệnh bài trên tay nàng thuận theo rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-tu-tien/2399721/quyen-2-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.