Nhổ đi mấy móng vuốt của ông ta, phá hư con cờ của ông ta, ông ta nếu như một chút tức giận cũng không có, vậy thì mới kỳ quái. Nhưng mà dù sao ở đây là Thái Vân Tông, Dung Uyên cũng có ở đây, cô không tin ông ta dám quang minh chính đại động thủ với cô. Rất nhanh kết quả rút thăm đã có rồi, khi Sở Cửu ca đứng trên lôi đài, dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người. "Đó chính là Sở Cửu Ca." "Sở Cửu Ca đã đánh bại đệ tử cũ nội môn." "Lữ Nhạc tư chất bình bình Sở Cửu Ca có thể đánh bại hắn cũng không có lợi hại gì, lần này cô ta đối đầu là Ninh Sâm đó!" Thi đấu bắt đầu, Sở Cửu Ca giao thủ với Ninh Sâm, tên Ninh Sâm này cũng chỉ mạnh hơn tên Lữ Nhạc kia một chút chút mà thôi. Nay Sở Cửu Ca đã là ngưng hồn cảnh nhị trọng, thi triển các loại linh kỹ, liền khiến cho Ninh Sâm khó lòng chống đỡ. Tất cả mọi người cũng phát hiện, Sở Cửu Ca sử dụng là linh kỹ hoàng cấp! Linh kỹ này đặt ở nội môn Thái Vân Tông bọn họ, bất kỳ một đệ tử nào đến nhìn cũng không thèm nhìn đến. Thái thượng trưởng lão cũng ngẩn ra rồi, quả nhiên tiểu nha đầu này đang lừa người, chỉ chút thực lực như vậy tuyệt đối không thể là đối thủ của Huyết Cuồng, bọn họ e rằng chỉ may mắn gặp được thi thể của Huyết Cuồng. Người gϊếŧ đi Huyết Cuồng, nhất định là người khác! Nhưng mà bọn họ đích thực khiến hắn không vui, giữ lại không được. "Ể! Tiểu nha đầu này không phải đi theo Dung công tử tu luyện sao? Dung công tử lai lịch bất phàm, trên người linh kỹ thiên cấp e là có không ít, tại sao tiểu nha đầu này lại tu luyện linh kỹ hoàng cấp." Thái thượng trưởng lão nói. Vị Dung công tử đó lai lịch không rõ, ông cũng đã từng phái người đi thám thính, hoàn toàn không thám thính ra được nông sâu, không biết là người đến từ đâu? Đến Thái Vân Tông có mục đích gì. Vân tông chủ cũng có chút khó hiểu, "Cái này ta cũng không biết, có lẽ là Dung công tử bảo cô ta làm như vậy, là để củng cố căn cơ của cô ta!" "Ta chưa từng nghe nói quá, có cách củng cố căn cơ như vậy, Dung công tử quả không phải người phàm." Giao thủ chẳng qua chỉ mới mười chiêu, Ninh Sâm đã bị thương rồi, sắc mặt hắn trắng bệch, nói: "Ngươi rất mạnh, cho dù cấp bậc của ta cao hơn ngươi cũng không thể là đối thủ của ngươi, trận này ta nhận thua." Thay vì thua quá thảm, còn không bằng chủ động nhận thua. "Sở Cửu Ca thắng!"
Sở Cửu Ca thắng đơn giản như vậy, khiến cho người ta thở dài; "Quả là một người mới biếи ŧɦái." Người mới biếи ŧɦái không chỉ có một mình Sở Cửu Ca, Tử Tinh Châu và Nhị Lượng cũng biểu hiện rất ưu tú. Thời gian nghỉ giữa chừng, có một thanh niên cầm theo quạt ngọc đi đến trước mặt Tử Tinh Châu nói: "Tinh Châu sư đệ!" Nhìn thấy người đến, sắc mặt Tử Tinh Châu đen lại, hắn nói: "Ngươi là muốn tìm chết sao?" Người này không phải ai khác, chính là vị nội môn sư huynh lúc trước vu khống Tử Tinh Châu trêu ghẹo hắn dẫn đến việc hủy đi tư cách khảo hạch vào Thái Vân Tông. Tuy rằng kết quả lúc trước hợp ý hắn, nhưng lúc hắn vào nội môn bận đủ việc, nên không có thời gian tìm tên khốn này, không nghĩ đến tên khốn này lại chủ động dâng lên tận cửa. "Tinh Châu sư đệ, ta là đến xin lỗi đệ! Lúc trước là do ta quá manh động, thiếu chút hại đệ không thể vào được Thái Vân Tông, nhưng mà vàng cho dù là ở đâu cũng có thể phát sáng, Tinh Châu sư đệ đệ có thể nổi dậy từ trại đặc huấn, vào được ngoại môn sau đó lại vào nội môn, như là một ngôi sao sáng của Thái Vân Tông, thu hút tất cả mọi người.." Nhị Lượng đi đến nói: "Tinh Châu, người này là ai đó? Lại có thể dông dài niệm thơ ca như vậy." Tử Tinh Châu bị ghê tởm đến không chịu nổi, hắn nói: "Ngươi tốt nhất đừng gặp phải ta ở trên lôi đài, nếu không cẩn thận ta phế đi ngươi." Người đó nói: "Tinh Châu sư đệ nếu như gặp phải ta, ta nhất định chủ động nhận thua, xem như ta vì chuyện lúc trước nhất thời manh động xin lỗi vậy." "Đây là ai?" Sở Cửu Ca hỏi. Quá khứ đen tối đó Tử Tinh Châu không muốn nhắc lại, nhưng mà hai tên bảo bảo hiếu kỳ trông như không hỏi cho ra lẽ thề không bỏ qua. Tử Tinh Châu nói: "Đây chính là tên ngốc đó.." "Các ngươi nếu như rút thăm trúng hắn, nhất định phải giúp ta hận hận thu thập hắn, ngược chết hắn!" Nhị Lượng nói: "Yên tâm, dám vu khống bạn của ta, ta nhất định đánh đến hắn lăn dài trên đất." "Đem hắn biến thành thái giám là được rồi, hài lòng chứ?" Sở Cửu Ca nhẹ nhàng nói. "Không tồi không tồi, dám dòm ngó đến mỹ sắc của ta, đem hắn biến thành thái giám là được, tốt nhất đem hắn trói lại đưa đi hầu hạ phụ hoàng ta thì càng tốt." Vị sư huynh quạt ngọc phong độ phiêu phiêu cảm thấy một trận lạnh run, cho dù lúc này Tử tinh Châu biểu hiện ra rất xuất sắc, hắn lại không cho rằng Tử Tinh Châu có thể là đối thủ của hắn. Chỉ là hắn rất hứng thú với Tử Tinh Châu, hắn quá xinh đẹp rồi, hy vọng hắn biết điều một chút.
Tuyển chọn ra bảy mươi người chỉ còn lại trận cuối cùng, Sở Cửu Ca trong trận này gặp phải vị sư huynh vu khống Tử Tinh Châu trêu ghẹo hắn. Hắn tên Ngọc Minh. Ngọc Minh nói: "Quá bất ngờ rồi, vậy mà lại gặp phải bạn tốt của Tinh Châu sư đệ. Nếu như là Tinh Châu sư đệ ta nhất định sẽ trực tiếp nhận thua, nhưng mà nếu là Cửu Ca sư muội, thứ cho ta không thể nhận thua, bởi vì ta rất muốn xông pha Vân Đoan bí cảnh với Tinh Châu sư đệ. Sở Cửu Ca lạnh giọng nói:" Muốn xông Vân Đoan bí cảnh, ta nghĩ ngươi nghĩ quá nhiều rồi! Ngươi hôm nay gặp phải ta, e là không có cơ hội như vậy rồi. " Đáy mắt Ngọc Minh lóe qua nộ ý, tiểu nha đầu này khẩu khí quá lớn rồi. Đối với nữ tử, hắn chưa từng thủ hạ lưu tình, bởi vì hắn chỉ thích nam nhân xinh đẹp mà thôi. Hơn nữa nữ nhân này lại thân mật với Tinh Châu sư đệ như vậy, vừa nghĩ đến trong mắt Ngọc Minh lóe qua một tia hận ý. Trước mặt nhiều người như vậy, gϊếŧ cô ta thì không đến nỗi, nhưng mà thất thủ thương đến gương mặt xinh đẹp của cô ta, trưởng lão tuyệt đối không trách tội hắn. " Thi đấu bắt đầu! " Đây là một trận đấu phi thường quan trọng, có được vào Vân Đoan bí cảnh hay không thì phải xem trận này, cho nên đệ tử nội môn tham gia thi đấu đều dốc hết toàn lực để chiến đấu. Ngọc Minh vận chuyển thân pháp, thân hình lóe qua hóa thành một trận gió, biến mất trước mặt Sở Cửu Ca. Hắn cho rằng tốc độ bản thân đã đủ nhanh rồi, nhưng lại không nghĩ đến thân hình của Sở Cửu Ca lại nhanh như chớp. Hai người đều sở trường tốc độ, nhưng mà cấp bậc linh kỹ tu luyện không giống nhau, mức độ nắm bắt đối với linh kỹ không giống, nhất thời liền có thể phân ra cao thấp. Ngọc Minh lớn hơn Sở Cửu Ca cả mười tuổi, vào Thái Vân Tông cũng đã được sáu bảy năm rồi, nhưng mà đối với sự nắm vững thân pháp, xa xa không bằng Sở Cửu Ca. " Tiểu nha đầu này thật không tồi! "Thông qua mấy trận thi đấu, thái thượng trưởng lão tuy rằng cảm thấy thực lực ngưng hồn cảnh nhị trọng của Sở Cửu Ca rất yếu, nhưng mà có thể xác định thiên phú của cô ta không tồi. Cho dù là ông, cũng không hề gặp qua mấy người so được với cô. Có thể đem linh kỹ, thân pháp tu luyện đến trình độ này, ngộ tính quả là không thể định lượng. Vân tông chủ nói:" Thì đó, nếu không mắt nhìn của Dung công tử cao như vậy, cũng không thể nào nhìn trúng tiểu nha đầu này. " " Rầm!"Song phương giao thủ rồi. Ngưng hồn cảnh nhị trọng đối đầu với ngưng hồn cảnh lục trọng, điều này có chút cách biệt đó! Có người nhịn không nổi đổ mồi hôi lạnh vì Sở Cửu Ca.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]