Chương trước
Chương sau
Tiếp đến, Sở Cửu Ca ra tay càng làm cho người ta không cách nào dò xét, trên mặt Lữ Nhạc lộ ra vẻ hoảng loạn.
Linh kỹ hoàng cấp bạo phát ra lực lượng phi thường không tầm thường, Lữ Nhạc liên tiếp lùi về sau.
"Rầm!" Mỗi một lần hắn lộ ra sơ hở, cũng đều bị Sở Cửu Ca phát hiện, đây rất nhanh liền đến cực hạn của hắn rồi.
"Rầm!" Lần này, Lữ Nhạc chịu phải công kích nặng, cả người hắn bay ra khỏi lôi đài.
"Phụt!" Hắn ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Sở Cửu Ca nhìn hắn nói: "Lữ Nhạc, ngươi thua rồi."
Lữ Nhạc có chút ngơ ngác, hắn thua cho một người mới.
"Vậy thì có phải ngươi có thể nói với ta, đây là nét chữ của ai? Nếu đã thua rồi, thì phải thực hiện ước định." Sở Cửu Ca nói.
Sắc mặt Lữ Nhạc trở nên rất khó coi, khi Sở Cửu Ca để cho hắn nhìn rõ hơn nội dung trong giấy, hắn lắc đầu nói: "Ta nhìn nhầm rồi, nét chữ này ta không quen, trước đó là ta nói bậy thôi, chỉ là cố ý gây chuyện."
Sở Cửu Ca cười nói: "Ngươi xác định lời ngươi nói là thật sao?"
"Đúng!"
"Nhưng mà trước đó Lữ Nhạc sư huynh nói những lời như thế, chắc hẳn khi tông môn điều tra, cũng sẽ hỏi ngươi thôi. Ngươi nói không quen, vậy thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi." Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói.
Cô đem phần tư liệu đó giao ra, Sở Cửu Ca hất hất tay nói: "Ba người chúng tôi vội trở về cũng mệt rồi, chúng tôi trở về nghỉ ngơi trước đây!"
"Ừm!"
Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca, ngươi cứ như vậy bỏ qua cho gia hỏa đó, đây không phải là tác phong của ngươi mà!"
"Tha cho, đó là không thể nào." Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.
Khi thi thể của Huyết Cuồng bị đưa đến Thái Vân Tông, liền dẫn đến sóng to gió lớn.
"Cái gì? Huyết Cuồng chết rồi, mà còn là bị ba đệ tử nội môn mới vào gϊếŧ chết, không thể nào."
"Đại nhân, ta đích thân nhìn thấy thi thể, là thật đó! Hơn nữa lão đại bọn họ toàn bộ không thấy tung tích, không biết là xảy ra chuyện gì?"
"Đi tra! Nhất định phải tra rõ ràng. Sau đó đem lai lịch của ba tên đệ tử nội môn mới đó điều tra rõ cho lão phu."

"Vâng!"
Đêm hôm đó, Lữ Nhạc đáng lẽ phải nghỉ ngơi lại nửa đêm canh ba tỉnh lại, để cho người ta lén lén lút lút đi giao một phong thư.
Một giọng nói trầm thấp truyền ra, "Lữ Nhạc, ngươi đang làm gì đó?"
Lữ Nhạc bị dọa sợ, thế nhưng phát hiện là chấp sự trưởng lão của Hình đường.
Hắn bị bắt tận tay, sau đó người và thư đều bị giữ lại, vị chấp sự trưởng lão này bảo người đưa hắn đi.
Sau khi Lữ Nhạc bị đưa đi, Sở Cửu Ca đi từ trong bóng tối ra nói: "Chấp sự trưởng lão cực khổ rồi."
Sớm đã chuẩn bị Lữ Nhạc đêm hôm sẽ có hành động, Sở Cửu Ca liền tìm đến vị chấp sự trưởng lão trước đó có xung đột ở Dược phong đến nơi này trấn thủ.
Vị chấp sự trưởng lão này ngại ngùng nói: "Nhiệm vụ của các ngươi, hoàn thành không tồi. Nếu như chân tướng sự việc điều tra rõ ràng, tông môn nhất định sẽ trọng thưởng."
Lữ Nhạc bị bắt đến Hình đường, điều nên nói đương nhiên đều nói ra hết cả.
Dung Uyên nhắc nhở qua Tông chủ, để cho ông nhất định nghiêm ngặt điều tra sự việc này, vừa tra liền tra ra không ít vấn đề lớn.
Việc mà Thừa tướng đại nhân của Lục Linh Quốc làm thật sự là không thể nào nói nổi, khi mọi thứ được công bố ra ngoài, những bách tính Lục Linh Quốc tin tưởng ông đều cảm thấy rất khó tin.
Kết cục của Thừa tướng đại nhân hiển nhiên không được tốt, trực tiếp rơi vào lao ngục, chỉ là chưa kịp tiến thêm một bước điều tra sâu hơn, ông ta liền bị người ta ám sát trong lao ngục.
"Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Các ngươi rốt cuộc làm việc như thế nào?" Một âm thanh bạo nổ truyền ra.
"Còn chưa tra rõ, mong đại nhân thứ tội!"
"Thôi vậy, nhanh mở ra Vân Đoan bí cảnh, sớm chút lấy được thứ đó mới có thể an tâm." Ông than thở nói.
Không chỉ thái thượng trưởng lão yêu cầu Vân tông chủ mở ra bí cảnh, ngay cả Dung Uyên cũng đề ra yêu cầu như vậy rồi.
Vân tông chủ nói: "Tính tính thời gian, cách lần trước cũng gần đến thời gian rồi. Vân Đoan bí cảnh cũng nên mở rồi, chúng đệ tử cũng cần có được một số lịch luyện, ta lập tức đi an bài."
Vân Đoan bí cảnh sắp được mở ra, điều này khiến cho toàn bộ nội môn đệ tử và thân truyền đệ tử kích động không thôi.
Một khi có được tư cách vào Vân Đoan bí cảnh có được cơ duyên, có thể đề cao rất nhiều thực lực.

Nếu như có được một số bảo vật bí mật trong bí cảnh, vậy thì càng không cần phải nói, sau này lợi ích thu được chắc chắn không ít.
Cho nên tất cả đệ tử đều không muốn bỏ qua cơ hội này, nhưng mà số người có thể vào được Vân Đoan bí cảnh quả thật có giới hạn, nhiều nhất chỉ có thể vào một trăm người, cho nên nội môn nhất định phải tiến hành tuyển chọn.
Thân truyền đệ tử thì có ba mươi người, bọn họ không cần tiến hành tuyển chọn, nên danh sách lại ít đi ba mươi người, cho nên lần cạnh tranh này càng thêm kịch liệt.
Sở Cửu Ca, Tử Tinh Châu và Nhị Lương ba người bọn họ là đệ tử mới khí thế rất thịnh của kỳ này, cho dù là thế, bởi vì bọn họ chưa được bất kỳ một vị trưởng lão nào thu làm thân truyền đệ tử, muốn đi vào Vân Đoan bí cảnh, đương nhiên phải thông qua tuyển chọn mới được.
Lần tuyển chọn này, là thi đấu lôi đài đơn giản.
Bản thân tự rút thăm quyết định đối thủ của mình, qua từng đợt tuyển chọn, khi chỉ còn sót lại bảy mươi người, liền kết thúc tuyển chọn.
Ngày bắt đầu thi đấu, cả đấu trường người người đông nghịt.
Thân truyền đệ tử không cần tham gia, bọn họ đều đi bế quan tu luyện rồi, tranh thủ trước lúc vào Vân Đoan bí cảnh, thực lực có thể thăng tiến một bậc.
Còn về những nội môn đệ tử bình thường này, bọn họ căn bản không để vào mắt.
Những người đó tư chất bình thường, còn chưa đủ tư cách để họ xem là đối thủ cạnh tranh, chỉ duy nhất sư huynh đệ cùng là thân truyền đệ tử mới có tư cách làm đối thủ cạnh trạnh của họ.
Lần tuyển chọn này, không chỉ tông chủ đích thân đến chủ trì, mà ngay cả thái thượng trưởng lão cũng xuất quan đến xem thi đấu.
Sở Cửu Ca nhìn về lão giả tóc bạc phơ ngồi bên cạnh tông chủ, biểu hiện ra không chút màng danh lợi, người này chính là thái thượng trưởng lão.
Ông trông rất thân thiện, nếu không phải bọn họ từ chỗ phó tông chủ biết được bộ mặt thật của ông ta, tuyệt đối nhìn không ra ông lại là người tàn nhẫn lạnh huyết đến thế.
Nắm đấm của Nhị Lượng nắm chặt, đối diện với người đó đáy mắt lóe qua hận ý, hận không thể đem lão gia hỏa này phanh thây từng mảnh, ngay cả chí bào Bất tử cửu tộc của hắn cũng dám trộm.
Vào lúc này ánh mắt của thái thượng trưởng lão cũng đặt lên người của chúng đệ tử, trông như rất tùy ý hỏi: "Tông chủ, nghe nói gần đây ngoại môn đến ba đệ tử phi thường lợi hại, còn hoàn thành một nhiệm vụ độ khó rất cao, không biết ba đệ tử đó là người nào?"
"Đó! Chính là ở bên đó, ba người dung mạo tốt nhất đó, rất dễ nhận ra! Nhưng mà ba người này, người nào ta cũng không có cách thu làm đệ tử, quá đáng tiếc rồi." Tông chủ nhìn về phía bọn Sở Cửu Ca, tán thưởng không thôi.
Dù sao cũng nhờ họ, không chỉ cứu được rất nhiều thôn dân vô tội, còn gϊếŧ đi tên sát nhân điên cuồng đó.
Không chỉ có thế, bọn họ còn giúp cho Thái Vân Tông lôi ra được một khối u gây hại cho bách tính, giúp cho Thái Vân Tông họ nâng cao không ít uy vọng.
"Vậy mà lại là ba tiểu gia hỏa trẻ tuổi như vậy!" Trên mặt thái thượng trưởng lão mang nụ cười ôn hòa nhìn bọn họ.
Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, luôn cảm thấy một ánh mắt mang đầy ác niệm rơi trên người cô, không cần nhìn cũng biết là ai. Chính là thái thượng trưởng lão.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.