Chương trước
Chương sau
Bọn họ có thể còn có sự lựa chọn nào khác sao, học thuộc bài thôi!
Trên đường trở về, Tử Tinh Châu đem tao lão đầu tính khí quái dị đó mắng chửi một phen, một bó tuổi đầu rồi vậy mà lại đi uy hiếp đệ tử.
Nhị Lượng rất vui vì mấy ngày nay Sở Cửu Ca vẫn luôn an nhiên, phát hiện bọn họ trở về xong liền đọc sách, hắn hỏi: "Các ngươi đang xem gì đó?"
"Sách luyện dược! Không xong rồi, ta say chữ rồi, tranh vẽ còn đỡ, những thứ đồ chơi thâm sâu này ta không thể nào xem vào được!"
Ngày thứ bảy, Sở Cửu Ca bọn họ vẫn còn chưa làm việc, Tiêu đại sư liền bắt đầu khảo nghiệm bọn họ rồi, "Đây là cái gì?"
"Đây là.."
"Đan phương của Hồi xuân đan là do linh dược nào tổ hợp thành?"
"..."
Vô số vấn đề như pháo nổ quăng ra hỏi, nhưng mà những thứ này đều không làm khó được Sở Cửu Ca và Tử Tinh Châu, hai người đều có thể trả lời được, hơn nữa đều không có sai sót gì.
Tử Tinh Châu kiêu ngạo nói: "Không phải chỉ là học thuộc sách luyện dược thôi sao? Bổn cung là thiên tài đó, ngươi không làm khó được ta đâu. Bây giờ ngươi có thể tránh ra để cho bọn ta hoàn thành ngày cuối cùng của nhiệm vụ rồi chứ!"
"Không! Hai người các ngươi đi theo ta."
Tiêu đại sư rất hưng phấn! Trí nhớ của hai tiểu gia hỏa này quá tốt rồi, có thể trong một thời gian ngắn như vậy nhớ được hết thư tịch về căn bản luyện dược ông giao cho.
"Nhìn cho kỹ, ta luyện chế là cấp thấp nhất của nhất phẩm đan dược, Phục linh đan."
Tiêu đại sư luyện dược trước mặt bọn họ, Sở Cửu Ca rất nghiêm túc quan sát đối phương luyện dược.
Dù sao Xích Linh Quốc ngay cả luyện dược sư cũng không có, tuy rằng sau đó đến một tên Đoan Mộc đại sư, nhưng mà kỹ thuật của Đoan Mộc đại sư đó sao dám ở trước mặt Sở Cửu Ca diễu võ giương oai.
Cấp bậc luyện dược của tao lão đầu trước mắt tuy là không cao, nhưng mà căn cơ phi thường vững chắc, là một luyện dược sư không tồi.
Tử Tinh Châu nói: "Lão gia hỏa này rốt cuộc muốn làm gì?"
Tiêu đại sư thành công đem đan dược luyện chế ra rồi, nhất phẩm đan dược đối với ông mà nói một chút độ khó cũng chẳng có.
Ông nói: "Hai người các ngươi thử thử xem!"
Tử Tinh Châu nói: "Tiêu đại sư, ngươi không có nhầm lẫn gì chứ? Luyện dược sư đều là học tập tích lũy qua ngày mới có thể thành công luyện chế ra đan dược, ngươi để cho bọn ta bây giờ luyện chế, ngươi không sợ chúng tôi đem nơi này của ông nổ tanh bành sao?"
"Trí nhớ và linh hồn lực của hai ngươi đều rất mạnh, các bước luyện dược của ta có lẽ các ngươi đều đã ghi nhớ hết rồi, để cho các ngươi thử thử tuyệt đối không có vấn đề, nổ rồi thì ta phụ trách."
Hiển nhiên Tiêu đại sư đang đào bới những mầm mống tốt cho giới luyện dược, Sở Cửu Ca cảm thấy ở Thái Vân Tông để lộ chút thiên phú về luyện dược cũng không tồi.

Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Được, vậy thì thử thử."
Sở Cửu Ca chuẩn bị luyện dược, Tử Tinh Châu biết thiên phú y thuật của Sở Cửu Ca rất lợi hại, nếu không cũng không thể khiến cho người kinh mạch đứt đoạn như hắn có thể khôi phục như xưa.
Hắn sao! Hắn lẩm bẩm "Có lẽ bổn cung cũng có thể trở thành luyện dược sư, thử thì thử, ai sợ ai?"
Sở Cửu Ca thả chậm tốc độ luyện dược, Tiêu đại sư ngược lại rất hài lòng.
Hai mắt ông phát sáng nhìn Sở Cửu Ca, "Thiên tài! Không ngờ lại đào được một thiên tài luyện dược như vậy ở ngoại môn."
Sở Cửu Ca nói: "Tiêu đại sư, thành công rồi, người có thể nghiệm thu."
"Nhất phẩm đan dược, phẩm chất thượng đẳng, độ thuần chí ít đạt đến trên tám mươi lăm phần trăm, ngươi là lần đầu luyện đan?" Tiêu đại sư chấn kinh nói.
"Không giấu gì Tiêu đại sư, đây không phải lần đầu, trước đó ta tự học luyện chế qua một số đan dược." Sở Cửu Ca đáp.
"Sư phụ ngươi là ai?"
"Ta tự học đó! Đương nhiên không có sư phụ."
"Không thể nào! Tự học sao lại có thể.."
Lời của hắn còn chưa nói xong, liền bị Sở Cửu Ca cắt đứt lời, cô nói: "Tiêu đại sư, ta cảm thấy chúng ta cần phải nhanh rời khỏi, sắp nổ rồi!"
"Tử Tinh Châu, tự bảo vệ gương mặt ngươi cho tốt đó, ta không muốn có một nữ nô bị hủy dung đâu!"
Nói xong, Sở Cửu Ca không nói hai lời liền chạy ra xa thật xa.
Trong lúc nói chuyện với Tiêu trưởng lão, cô phát hiện Tử Tinh Châu luyện dược xuất hiện vấn đề, là vấn đề trăm phần trăm sẽ bị nổ lò.
Đợi sau khi Sở Cửu Ca rời khỏi, phút chốc "Uỳnh!" một tiếng vang lớn truyền ra.
"Nổ rồi!"
Tiêu trưởng lão cũng trợn tròn mắt, "Ngươi.. tiểu nha đầu, ngươi sao lại biết được? Ngươi làm thế nào phát hiện vậy?"
"Khục khục khục!" Tử Tinh Châu xông ra ngoài.
Tuy rằng không bị thương gì, nhưng mà trên người hắn đen thùi lùi, cực kỳ chật vật.
Tử Tinh Châu nói: "Luyện dược không ngờ lại nguy hiểm như vậy, dọa chết ta rồi. Cửu Ca ngươi thế nào rồi?"
Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nâng lên, nói: "Đương nhiên là thành công rồi."
"Thật sao?" Tử Tinh Châu nhìn đan dược đó, trợn to đôi mắt.

Tròng lòng có chút không phục, rõ ràng hắn đều học thuộc nhiều sách như vậy rồi, cũng rõ ràng các bước, tại sao lại thất bại, hắn nói với Tiêu trưởng lão: "Ta muốn thử thêm lần nữa."
Tiêu trưởng lão không nói hai lời liền đồng ý "Được, ngươi tiếp tục thử xem!"
Ông không tin đi theo tiểu nha đầu thiên phú tốt như vậy, tiểu tử này thiên phú lại không được.
Thế nhưng Tiêu trưởng lão nghĩ quá đẹp rồi, Tử Tinh Châu vừa mới động tay không bao lâu, Sở Cửu Ca liền nói: "Tử Tinh Châu, lại muốn nổ rồi, ngươi bào vệ gương mặt cho tốt."
Sau đó Sở Cửu Ca chạy ra xa, "Uỳnh!" một tiếng vang lớn, lại thất bại nữa rồi.
Tử Tinh Châu lúc này trông càng thê thảm hơn, hắn lúc này quyết chiến đấu với luyện dược bằng được, "Lần nữa!"
"Ta không phục, lần nữa!"
Vốn dĩ bởi vì trí nhớ và linh hồn lực của hắn, Tiêu trưởng lão đối với thiên phú luyện dược của Tử Tinh Châu rất tự tin, nhưng sau khi hết lần này đến lần khác nổ lò, ông tuyệt vọng rồi.
Đào ra được một thiên tài luyện dược đã là ông trời chiếu cố rồi, ông vẫn là không nên tham lam quá.
"Dừng tay! Đừng luyện nữa!"
Tử Tinh Châu nói: "Không! Ta không tin lại tà như vậy, nhìn thì chẳng thấy khó chút nào! Ta muốn thử lại."
"Dừng tay! Ngươi xem ngươi đem nơi này của ta phá hư thành hình dạng gì rồi, hủy đi bao nhiêu phần linh dược, ta nói không cho phép là không cho phép."
"Lúc trước là ngươi nói muốn ta luyện dược đó, bây giờ lại không cho phép, ngươi có thể nói chút đạo lý hay không! Trước khi luyện dược ta đã nói rồi, ngươi không để tâm, bây giờ đau lòng thì liên quan gì đến ta?"
Một già một trẻ tranh cãi với nhau.
Động tĩnh bên đây rất lớn, từng lần một âm thanh nổ lò không nhỏ, cho nên tin tức này đương nhiên truyền đến tai đại trưởng lão.
"Lão già đó lại phát hỏa rồi, bọn họ chết chắc rồi!" Đại trưởng lão âm dương quái khí nói.
Tiêu trưởng lão bị Tử Tinh Châu làm cho rất nhức đầu, "Nhiệm vụ của các ngươi hoàn thành rồi, ta lập tức ký tên, ta chỉ cầu xin ngươi nhanh chút rời khỏi, điều này là được rồi chứ gì!"
Tử Tinh Châu đắc ý nói: "Lão gia hỏa, ngươi sớm nên làm như vậy rồi. Nếu không phải do ngươi kéo theo ta luyện dược, ta cũng không đem nơi này của ngươi nổ thành như vậy."
"Cửu Ca, xong rồi, chúng ta đi thôi!"
Đợi khi bọn họ muốn rời khỏi, Tiêu đại sư nói: "Tiểu nha đầu, đợi chút! Ta là tuyệt vọng đối với tiểu tử này rồi, nhưng thiên phú luyện dược của ngươi thì không cần phải nói nữa! Có hứng thú theo ta học luyện dược hay không?"
Tính khí ông không tốt, không phải là thiên tài thì ông không thèm để mắt đến, cho nên nhiều năm ở ngoại môn Thái Vân Tông như vậy, lại không hề chủ động mở miệng muốn đệ tử ngoại môn lưu lại bên cạnh ông học luyện dược.
Đây đối với đệ tử Thái Vân Tông mà nói là cơ hội phi thường lớn, cho dù tính khí của Tiêu trưởng lão rất nóng này quỷ quái, cũng có rất nhiều người nguyện ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.