Chương trước
Chương sau
Quả nhiên sắc mặt Tử Tinh Châu càng khó coi hơn nữa, hắn nhìn đến Tiêu Man nói: "Không muốn chết thì ngậm miệng lại."
Nhiều ngày sống với nhau Sở Cửu Ca phát hiện Tử Tinh Châu với Tử Tâm và Tử Kha có điều không giống, ngoại trừ có một khuôn mặt đẹp hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần ra thì gia hỏa này chỉ có tính tình thiếu gia nóng nảy, hình như không có mặt nào khác khiến người khác chán ghét.
Ba đối một, Tử Tinh Châu lựa chọn hành động theo kế hoạch của Sở Cửu Ca.
Tuy rằng rất không thích nữ nhân này, không thể không nói quả thật có chút thông minh, năng lực rất đặc biệt.
Vớt điểm cực kỳ nhẹ nhàng, những người đó của Thái Vân Tông cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, đã tìm được ổ của Thiên thạch thần giáo.
"Có địch tập kích!"
"Cẩn thận!"
"Phòng bị!"
Thiên thạch thần giáo này nằm ở một mảnh đất hoang phế ngoài thành, bên dưới có một không gian, dễ thủ khó công.
Đệ tử của Thái Vân Tông cũng tài to gan lớn, từng lần một đột kịch giết vào đại bản doanh của bọn họ.
"Aaaaaa!" Một trận kêu thảm truyền ra, chém giết bên trong vẫn đang tiếp diễn.
Sở Cửu Ca nói: "Tuy rằng Thiên thạch thần giáo này kỳ quái một chút, nhưng mà thật sự không có bao nhiêu cao thủ, cho dù là có ngưng hồn cảnh cũng không có cao hơn tam trọng."
Tử Tinh Châu nói: "Vậy ngươi có gì phải sợ nữa chứ? Còn không trực tiếp giết ra đó, đợi đến khi bọn họ đem tụi ngưng hồn cảnh đều giết hết, thì giành không được bao nhiêu điểm đâu đó."
"Đợi thêm chút.." Sở Cửu Ca đem hắn ngăn lại.
Cô dùng bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát, luôn có cảm giác bên trong đây còn có một luồng hơi thở cực kỳ nguy hiểm.
"Các ngươi rốt cuộc là người gì?" Mắt thấy thần giáo bọn họ tổn thất thảm trọng, những người này giận dữ hét.
"Chúng tôi là người gì? Chúng tôi là đệ tử ngoại môn của Thái Vân Tông, lần này đến là chấp hành nhiệm vụ tiêu diệt tà giáo gây hại người của các ngươi. Các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn chịu trói, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí." Một sư huynh dẫn đầu nói.
"Thì ra là đệ tử Thái Vân Tông, khó trách ngạo mạn như vậy, ta cảnh cáo các ngươi, lập tức rời khỏi, nếu không cho dù các ngươi là đệ tử Thái Vân Tông, chúng tôi cũng không tha cho các ngươi." Bọn họ lạnh giọng nói.
"Chỉ dựa vào đám rác rưởi các ngươi, mà muốn đối phó chúng tôi." Những đệ tử này của Thái Vân Tông khinh miệt nói.
"Giết, một người cũng không tha! Loại tà giáo đó, không cần thiết tồn tại rồi."
Đám thiên tài ngoại môn của Thái Vân Tông này, cũng với người của thần giáo bắt đầu chém giết nhau.
Đệ tử Thái Vân Tông triển lộ thân thủ, thủ đoạn xuất hết ra, khiến cho những người này phải chịu thiệt.
Tiền Vân than thở nói: "Không hổ là đệ tử ngoại môn, thực lực rất mạnh mà!"
"Không có gì hay ho cả, một đám phế thải!" Tử Tinh Châu xem thường nói.
Ngay lúc đó, Sở Cửu Ca trầm thấp nói: "Đến rồi, nếu như các ngươi phát hiện điểm nào không ổn, lập tức chạy!"
Phút chốc, một người mặc áo chóng đen đột nhiên xuất hiện.
Hắn vừa huơ tay, "Ào ào.." vô số làn gió mạnh tập kích đến, trực tiếp đem những đệ tử ngoại môn của Thái Vân Tông đó đánh văng lên tường.
"Phụt phụt phụt!" Hắn với sức một người, đem toàn bộ những đệ tử ngoại môn Thái Vân Tông đánh bại rồi.
"Là luyện linh cảnh!" Sắc mặt những đệ tử ngoại môn Thái Vân Tông đại biến.
"Nói với các ngươi cẩn thận một chút, các ngươi vậy mà lại bị những đệ tử ngoại môn Thái Vân Tông phát hiện rồi." Người áo choàng âm trầm nói.
"Binh binh binh!" Bọn họ vội vàng quỳ xuống nói: "Xin đại nhân tha mạng, là chúng tôi không cẩn thận, nay bị Thái Vân Tông phát hiện rồi, chúng ta nên làm thế nào?"
"Còn có thể làm thế nào? Giết hết bọn chúng, sau đó mở ra đại trận lấy cả người của Lương Thành nuôi dưỡng thần khí, xem có thể khiến cho thần khí thức tỉnh hay không. Một khi nó thức tỉnh, vậy thì Thái Vân Tông chúng ta cũng không cần thiết sợ hãi nữa! Nếu như không thức tỉnh, tất cả các ngươi đều hiến thân nuôi dưỡng thần khí."
Mặt của bọn họ trắng bệch, điều này đại biểu bọn họ sẽ chết!
"Ồ! Vẫn còn một số con chuột nhắt, cút ra đây cho ta!"
Lực lượng cường đại đem hai người kéo ra, là Tiền Vân và Tiêu Man.
Thủ đoạn ẩn nấp của bọn họ vẫn không đủ lợi hại, cho nên bị người áo choàng phát hiện rồi.
"Rầm rầm rầm!" Bọn họ rơi xuống trước mặt người áo choàng đen, người áo choàng đánh giá bọn họ nói: "Các ngươi cũng là người của Thái Vân Tông?"
Những đệ tử đó của Thái Vân Tông vốn nghĩ có cứu binh đến, lại không nghĩ đến hai người này căn bản không phải là sư huynh đệ của Thái Vân Tông họ, thực lực rất yếu, sao có thể cứu được bọn họ.
"Ngươi nghĩ người yếu như vậy có thể là đệ tử Thái Vân tông sao?" Bọn họ hức một hơi nói.
"Cho dù các ngươi là đệ tử Thái Vân Tông, nay không phải cũng trở thành con cừu tùy người ta chém giết hay sao, các ngươi có gì để tự hào xem thường người khác, một đám phế vật!" Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, một đạo thân ảnh màu đỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
Thân hình yêu mị, khiến cho người nhìn ngây ra, quá xinh đẹp đi! Nhưng mà sao lại là một nam nhân.
Trong số những đệ tử ngoại môn của Thái Vân Tông có người kinh ngạc nói: "Là ngươi, Tử Tinh Châu! Lúc trước khảo hạch nhập môn nam nhân sở hữu thiên phú mạnh nhất, nhưng mà lại bởi vì trêu đùa một sư huynh chủ khảo nên bị hủy đi tư cách vào Thái Vân Tông."
"Chính là cái người đoạn thụ so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, nghe nói hắn đi đến đường cùng vào trại đặc huấn rồi, vậy mà lại chạy đến nơi này tự tìm chết."
"..."
Tiêu Man và Tiền Vân cũng trợn tròn mắt, đây chính là lý do Tử Tinh Châu rõ ràng có thiên phú và thực lực có thể vào Thái Vân Tông, nhưng lại cứ nhất quyết phải vào trại đặc huấn sao.
Hắn là một đoạn thụ!
Trêu đùa sư huynh nội môn, đây.. đây cũng quá to gan rồi..
"Phụt phụt phụt!" Trong chốc lát, Tử Tinh Châu ra tay rồi.
Hễ là những người mở miệng nói chuyện, đều chịu phải công kích của Tử Tinh Châu, thương càng thêm thương.
"Tử Tinh Châu, ngươi lại dám thương người của Thái Vân Tông."
"Thương các ngươi thì đã sao? Dù sao các ngươi cũng sẽ trở thành người chết thôi."
Người áo choàng nhìn thiếu niên xinh đẹp như yêu tinh gật đầu nói: "Ngươi rất có tiềm lực, nếu như ngươi đã không phải đệ tử của Thái Vân Tông hơn nữa lại chịu qua ủy khuất ở Thái Vân Tông, hay là ngươi gia nhập Thiên thạch thần giáo chúng tôi, ta sẽ để cho ngươi làm thánh tử của Thiên thạch thần giáo chúng tôi."
Tử Tinh Châu đáp: "Tốt thôi!"
"Tên phản đồ này, ngươi lại dám gia nhập tà giáo, cả đời này ngươi đừng nghĩ gia nhập Thái Vân Tông nữa." Những đệ tử đó của Thái Vân Tông giận dữ nói.
"Hài tử ngoan!" Người áo choàng hài lòng cười nói.
Hắn lấy ra một viên thạch phát sáng nói: 'Nhìn vào viên thạch này, dâng lên sự trung thành của ngươi, ta ban vị trí thánh tử cho ngươi.. "
Viên thạch này so với những viên thạch trước đó có chút không giống, càng mạnh hơn rồi.
Tử Tinh Châu mày khẽ nhíu, đôi mắt phượng dài trở nên âm trầm, hắn cần duy trì sự tỉnh táo.
Phút chốc linh lực của Tử Tinh Châu bạo phát ra, một đạo kiếm mang xông ra, đánh lén người áo choàng!
" Uỳnh!"Một tiếng vang lớn truyền ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.