Chương trước
Chương sau
Bóng đen vụt qua, người áo choàng tránh khỏi công kích mạnh nhất của Tử Tinh Châu, mu bàn tay hắn xuất hiện một vết thương mờ nhạt.
"Ngươi lại dám thương đến ta, thật không biết điều!" Người áo đen lập tức công kích đến Tử Tinh Châu.
Tử Tinh Châu chọc giận người áo choàng đen rồi, thu hút hết tất cả sự chú ý của hắn.
Sở Cửu Ca tranh thủ công kích, vô số cây ngân châm mang theo kịch độc hướng đến người áo choàng.
Chuyên môn nhắm đến sơ hở trong phòng thủ của hắn mà đánh lén, cho dù là cao thủ luyện linh cảnh cũng đủ để hắn nếm mùi.
Đợi đến khi độc châm đến gần, người áo choàng đại kinh, vậy mà vẫn còn có người núp trong bóng tối, hơn nữa lại đánh lén hắn, hắn trước đó lại không phát hiện ra.
Mà Tử tinh Châu cũng nhờ đó nhặt lại được một cái mạng, hắn biết là Sở Cửu Ca ra tay.
Một thân hình lam nhạt xuất hiện, Sở Cửu Ca nói: "Lão già, ngươi đã trúng độc rồi, không muốn chết thì thả bọn ta rời khỏi."
Người áo choàng đó liếc nhìn đến gương mặt của Sở Cửu Ca, cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
Hắn cười ha ha nói: "Không nghĩ đến mà! Ở đây lại ẩn nấu một tiểu mỹ nhân, tiểu cô nương xinh đẹp như ngươi, ta thật không nỡ giết rồi! Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không thương đến ngươi, còn về những người khác, chết không cần bàn cãi!"
Tử Tinh Châu nói: "Nữ nhân như ngươi ngốc chết đi được, nếu đã có thể ẩn nấp tốt, không sớm chút chạy trốn mà chạy ra đây tự tìm chết. Ai cần ngươi cứu."
Sở Cửu Ca trả lời: "Ta không có nói là cứu ngươi, ta ra đây là cứu hai đồng đội còn lại!"
Sở Cửu Ca lại nói: "Hơn nữa điểm của ta so với ngươi có thấp một chút, ta chuẩn bị chém đi lão già luyện linh cảnh này, ta nghĩ điểm của ngươi tuyệt đối không thể vượt nổi ta, ngươi thua chắc rồi."
"Ha ha ha! Muốn giết ta!" Người áo choàng cười điên cuồng, kình phong khủng bố cuộn lên.
"Tiểu cô nương, ngươi vẫn chưa nhận rõ hiện thực. Ngươi nghĩ lão phu là người gì? Độc đó đối với ta mà nói một chút cũng không có tác dụng."
Hơi thở khủng bố đó khiến cho người ta chấn kinh, khi hắn ép lại gần Sở Cửu Ca, một ánh sáng đỏ đột nhiên xuất hiện.
Một con tiểu hồ ly màu đỏ xông ra, ngọn lửa đen đem người áo choàng bao trùm lại.
Tiểu Hắc nói: "Chủ nhân, ngươi mau chạy!"
"Nhanh chạy!" Sở Cửu Ca nói với bọn họ.
"Đừng hòng chạy!"
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Một tiếng vang lớn truyền ra, cánh cổng đó bị chặn lại rồi, sắc mặt Sở Cửu ca trầm xuống, đáng chết!
"Chạy vào bên trong!"
Tiểu Hắc giữ chân tên áo choàng đen, tranh thủ thời gian chạy trốn cho tụi Sở Cửu Ca.
Đám đệ tử Thái Vân Tông cũng chạy theo sau bọn họ, bọn họ là không muốn chết.
"Đám phế vật các ngươi, còn không cản lại bọn họ! Không thể cho bọn họ vào bên trong!" Tên áo choàng đen đó hét lên.
Sắc mặt hắn ngưng trọng nhìn tiểu Hắc, "Yêu thú như ngươi vì sao lại xuất hiện ở nơi nhỏ nhoi này, vì sao lại nghe lệnh một tiểu cô nương."
"Ngươi quản không được, đi chết đi!" Hắc Viêm lạnh giọng nói.
"Chết! Chỉ dựa vào chút lực lượng này của ngươi, không thể nào!" Tên áo choàng lạnh giọng nói.
"Giết!" Những người cản đường phía trước bọn họ toàn bộ đều bị quét sạch rồi.
So với tên áo choàng đen đó, thực lực những người này hiển nhiên đối với họ không thể gây nên tổn thương nào.
"Cút ra!"
Bọn họ một bên chạy trốn, Sở Cửu Ca ném ra mấy bình đan dược cho bọn họ nói: "Nhanh trị thương!"
Tử Tinh Châu ngẩn ra, hắn cũng có!
Càng khiến người ta kinh ngạc là Sở Cửu Ca cho bọn họ lại là nhị phẩm đan dược, giá cả này không phải đắt một cách bình thường.
Bọn họ bắt buộc duy trì trạng thái tốt nhất, ứng chiến kẻ địch.
Những đệ tử của Thái Vân Tông đem đan dược toàn bộ đều nuốt vào, nhưng lại không có hồi phục nhanh như nhóm Sở Cửu Ca.
"Ê! Vừa rồi các ngươi ăn đan dược gì vậy? Nhanh chia cho bọn ta một ít." Có người nói.
Tà giáo đó ở rất sâu bên dưới lòng đất, như mê cung vậy, cắt đuôi được truy binh, bọn họ cuối cùng cũng có thể thả lỏng một hơi.
Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Rất xin lỗi, ta với các ngươi không có thân!"
Chúng tôi là đệ tử Thái Vân Tông đó, lấy lòng chúng tôi các ngươi sau này điều tốt sẽ không ít, thời điểm này nữ nhân ngươi lại nhỏ nhen như vậy! Nếu không có chúng tôi, các ngươi cũng không có biện pháp giết ra khỏi vòng vây. "Bọn họ giận rồi.
" Các ngươi có thể sống sót ra ngoài hay không vẫn còn là một vấn đề, đừng có lấy thân phận Thái Vân Tông mà nói chuyện, ta không có chịu chiêu này. "Sở Cửu Ca lười để ý mấy tên tự cho mình cao quý hơn người khác này, nghĩ rằng bản thân là đệ tử của tông môn đệ nhất thất quốc liền cho rằng tất cả mọi người đều cần phải nâng niu lấy lòng họ.
" Ngươi đi với Tử Tinh Châu, xem ra các ngươi đều là người của trại đặc huấn rồi! Ngay cả vào Thái Vân Tông cũng không có tư cách mà ngạo mạn như vậy, rất tốt! "Bọn họ cắn răng nói.
" Đuổi lên rồi! "Sở Cửu Ca không có thời gian dài dòng với mấy tên ngu ngốc này, tiếp tục chạy về phía trước.
Đợi chạy đến tận cùng bên trong, có vô số động khẩu.
Tiêu Man nói:" Lão đại, chúng ta chạy hướng nào? "
Sở Cửu Ca vận chuyển bất tử sinh mệnh chi đồng, quan sát địa cung phức tạp này.
Cô đối với nguy hiểm cạm bẫy trên mỗi con đường này đều nắm rõ, tận cùng của con đường bên phải nhất có một cỗ lực lượng cường đại.
Sở Cửu Ca trầm thấp nói:" Chúng ta đi cánh cửa phía bên trái. "
" Đi! "
" Sư huynh, chúng ta đi theo bọn họ hay sao? "Một đệ tử của Thái Vân Tông nói.
" Đi theo bọn họ làm chi? Nữ nhân đó đã chọc giận đầu lĩnh của nơi này, đến lúc đó người đó nhất định truy sát nữ nhân đó và Tử Tinh Châu, chúng ta với bọn họ tách ra sẽ càng an toàn hơn, bọn họ đi bên trái, chúng ta đi bên phải. "Vị sư huynh đó nói.
" Vẫn là sư huynh thông minh, chúng ta đi! "
Tiêu Man và Tiền Vân cảm thấy Sở Cửu Ca rất cường đại, nơi này có không ít cơ quan ám khí, nhưng mà lão đại lại có thể trước khi ám khí công kích nhắc nhở bọn họ tránh né ra sao.
Ngay cả đến Tử Tinh Châu cũng an phận nghe theo sự an bài của Sở Cửu Ca, phía sau truyền đến tiếng bước chân ồn ào, quả nhiên đã có người đuổi lên rồi.
" Nhiều cơ quan ám khí như vậy bọn họ vậy mà lại không bị thương, hơn nữa tốc độ cũng không có chậm lại, điều này sao có thể? "Những truy binh phía sau có một giáo chủ của Thiên thạch thần giáo, một đường đuổi theo hắn thật sự không tin được.
Tốc độ tiến về phía trước của đối phương quá nhanh, khiến cho bọn họ cảm giác cơ quan ở đây của bọn họ, có phải toàn bộ đều mất hết tác dụng rồi hay không?
Cuối con đường này là một cánh cửa, một cánh cửa bằng đồng rất nặng.
Tử Tinh Châu nói:" Nữ nhân, xem ra ngươi không có chọn đúng đường rồi, bây giờ đây là đường cùng, cánh cửa này không phải thực lực của chúng ta có thể mở ra đâu. "
" Ha ha ha! Bây giờ xem các ngươi chạy thế nào? "Vị giáo chủ đó cười điên cuồng nói.
Tử Tinh Châu nói:" Đối phó mấy phế vật như các ngươi, chúng tôi cũng không cần thiết phải chạy, giết đi là được rồi. "
" Chúng tôi không cần đánh bại các ngươi, chỉ cần kéo dài thời gian đợi đại nhân qua đây, các ngươi nhất định chết chắc. "
Ngay vào lúc đó, một sức ép cường đại cuộn đến.
Một đạo ánh sáng đỏ nhảy qua, nó nói với Sở Cửu Ca:" Chủ nhân, ta không cản được hắn! Người mau chạy. "
" Ngươi bị thương rồi!"Sở Cửu Ca mày khẽ nhíu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.