Chương trước
Chương sau
"Được!" Cửu thúc khẽ gật đầu nói.
Hai người cứ vậy giao thủ ngay trước mặt Xích Hoàng, nói là hai người giao lưu học hỏi võ thuật với nhau, nhưng phương hướng công kích của hai bên lại hướng đến Xích Hoàng mà đánh qua.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Mỗi một lần trọng thương, đối diện với sự sai lầm của hai cường giả luyện linh cảnh, vô luận ông có tránh né thế nào, ông cũng bị ngộ thương.
Ông cũng không biết bản thân nôn hết bao nhiêu máu rồi, thế nhưng hai ngươi càng đánh càng hăng say, càng có lực.
Sở Cẩn Chi và Cửu thúc cũng mượn cơ hội lần này, do thám thực lực của đối phương.
Mắt thấy Xích Hoàng thật sự sắp không được nữa rồi, Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, thất thúc, các người quá không cẩn thận rồi, giao lưu học hỏi với nhau mà thôi, lại đem Xích Hoàng ngộ thương rồi, khiến cho Xích Hoàng thương nặng như vậy, ngươi sao không tránh xa một chút?"
Khóe miệng mọi người điên cuồng giật, lần đầu cảm thấy cửu tiểu thư vô lại như vậy, không.. khục khục khục! Nên nói là nghịch ngợm!
Xích Hoàng lúc này đã bị tức đến nội thương rồi, ông chẳng lẽ không muốn né tránh sao? Ngươi có cho ta cơ hội né tránh sao?
Sở Cửu Ca vẫy ngự y tới nói: "Ngự y, Xích Hoàng trọng thương rồi, các ngươi mau mau kiểm tra cho ông ta đi, đừng để cho ông ta chết đó."
Ngự y kiểm tra xong thương thế của Xích Hoàng, mồ hôi lạnh tuôn liên miên.
"Cửu tiểu thư, thuộc hạ vô năng, thương thế này của bệ hạ chúng tôi e rằng trị không nổi." Ngự y nói.
"Phụt!" Ngự y cũng trị không nổi ông, Xích Hoàng tức giận lại phun ra mấy ngụm máu tươi.
Cửu thúc và thất thúc ra tay không nhẹ, thương thế của ông so với Sở Tuyền Nguyệt trước đó càng thảm, nhưng mà Sở Cửu Ca sẽ hài lòng sao?
Cô một chút cũng không hài lòng, Sở Cửu Ca nói: "Ta cũng nói rồi chí ít phải gấp mười lần mới được, bây giờ một chút cũng chưa đủ."
"Khục khục khục! Sở Cửu Ca, thật sự mười lần mà nói, trẫm chết mất, ngươi lúc đó sẽ phải gánh chịu tội danh giết vua."
Sở Cửu Ca nói: "Xích Hoàng ngươi chẳng lẽ quên rồi sao? Ta cũng biết một chút y thuật, cái ta có là biện pháp không cho ngươi chết, điểm này ngươi có thể yên tâm."
Biết được Sở Cửu Ca không có ý định giết ông, ông một chút vui mừng cũng không có.
Thảm hơn bây giờ gấp mười lần là như thế nào, ông căn bản không dám tưởng tượng, đó chắc chắn so với trực tiếp chết đi càng thê thảm.
"Ngươi.. ngươi đừng làm bậy!"
"Ta không có làm bậy, ta chỉ là đòi nợ mà thôi!" Cửu Ca nhàn nhạt nói.
Hai cây ngân châm bay ra, trực tiếp xuyên thấu qua xương đầu gối của Xích Hoàng.
"Aaaaaa!" Một trận kêu thảm thiết vang ra, Xích Hoàng cảm thấy đôi chân của mình như thể mất hết tất cả sức lực, quỳ trên mặt đất, quỳ trước mặt Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cửu Ca.
Mọi người thầm chấn kinh, so với việc ngộ thương của hai cường giả luyện linh cảnh trước đó, Sở cửu tiểu thư vừa ra tay, đó mới thật sự là đáng sợ!
Xích Hoàng nói: "Sở Cửu Ca, ngươi là kẻ điên! Kẻ điên, ta là hoàng đế của Xích Linh Quốc, ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy? Sau khi ta chết, chẳng lẽ ngươi lại muốn cho tên bệnh tật Dung Uyên làm hoàng đế sao? Thân thể tàn tạ đó của hắn, ngươi nghĩ hắn ta có thể ngồi trên vị trí đó mấy ngày?"
"Ha ha ha! Hắn e rằng ngay cả năng lực để cho ngươi sinh ra con cái cũng không có, ngươi giết ta rồi, Xích Linh Quốc còn có ai thích hợp làm hoàng đế hơn ta sao? Ngươi không thể làm như vậy, không thể.."
Đáy mắt Dung Uyên lóe qua ánh sáng băng lạnh, tìm chết!
"Phụt!" Lại là một cây ngân châm, Sở Cửu Ca trực tiếp làm cho ông không thể nói chuyện.
"Những lời ngươi nói ta không thích nghe! Vị hôn phu của ta sao có thể để cho ngươi chê cười."
Ý tứ bao che trong lời nói của Sở Cửu Ca rất rõ ràng, khiến cho khóe miệng Dung Uyên khẽ nhếch lên.
Xích Hoàng trong phút chốc không thể phát ra tiếng, ông phi thường hoảng sợ.
Sau khi cho ông một chút giáo huấn, Sở Cửu Ca đem ngân châm rút ra.
Cô nói: "Ta vẫn còn có việc muốn hỏi ngươi, nên sẽ không cắt đi lưỡi của ngươi. Xích Hoàng bệ hạ, nhớ kỹ, ngươi nói chuyện cần phải chú ý một chút nha! Nếu không không biết lúc nào lưỡi của ngươi sẽ không cánh mà bay đó."
Xích Hoàng kinh khủng ngậm chặt miệng mình, nhịn không nổi sợ hãi, Sở Cửu Ca nói: "Việc của mẫu thân ta một hồi từ từ tính tiếp, lại hỏi ngươi một vấn đề, Tử Kha hoàng tử có phải do ngươi cứu đi không, hắn người đang ở đâu?"
Xích Hoàng nói: "Ta cũng không biết hắn ta ở đâu?"
"Aaaaaaaa!" Một vệt sáng bạc lóe qua, Xích Hoàng bắt đầu kêu la đến tê tâm liệt phế.
"Ta thật sự không biết hắn rốt cuộc chạy rồi hay vẫn còn ở trong cung nữa! Dừng tay, dừng tay.." Nay ông đã rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy rồi, ông không có lý do bao che cho Tử Kha hoàng tử.
Tất cả những việc này đều là do Tử Kha hoàng tử gây ra, đều là lỗi của hắn ta!
Sở Cửu Ca có lẽ sẽ cố kỹ thân phận hoàng tử của Tử Linh Quốc, sẽ không đối với hắn thế nào, nhưng mà ông cũng không cam tâm Tử Kha hoàng tử quá tiêu diêu tự tại.
"Cửu tiểu thư đang tìm ta sao? Bổn cung vừa mới ngủ trưa dậy." Ngay lúc đó một nam tử một thân tử bào lười biếng đi đến, trên mặt không một chút hoàng sợ.
Hắn tự tin với thân phận của hắn, Sở Cửu Ca không dám làm gì hắn.
Sở Cửu Ca hạ lệnh nói: "Đem người bắt lại cho ta!"
"Cửu tiểu thư vô lễ như vậy với bổn cung là không được đâu đó! Rất nhanh Tử Linh Quốc lại sẽ có người đến rồi, cửu tiểu thư là một người thông minh, ngươi bây giờ lấy lễ đối đãi với ta, với tính cách thương hương tiếc ngọc của bổn hoàng tử, tuyệt đối sẽ tha thứ cho những việc cửu tiểu thư đã làm trước đó. Nếu không cửu tiểu thư dám thương đến hoàng tử đại quốc Tử Linh Quốc, e rằng sẽ bị xử cực hình à!" Cho dù bị trói lại, Tử Kha cao ngạo vẫn rất tự tin.
Sở Cửu Ca nhìn hắn, ánh mắt băng lạnh, tha cho tên này, sao có thể?
Mấy đạo ngân châm vụt qua, Sở Cửu Ca nói: "Ta không thích nghe ngươi nói lời thừa thải, ngươi vẫn là ở một bên với Xích Hoàng trả nợ vậy!"
Cơn đau cuốn theo tất cả thần kinh của Tử Kha hoàng tử, nụ cười trên mặt hắn không còn giữ được nữa.
Mặt hắn trở nên vặn vẹo, sau đó cùng với Xích Hoàng diễn một vở hợp xướng.
Những người trong cung kinh khủng nhìn Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca ngay cả hoàng tử của Tử Linh Quốc cũng dám ngược đãi đến thảm như vậy!
Gan của cô ta quả là quá lớn đi, thật là không biết có việc gì là Sở Cửu Ca không dám làm hay không.
Có một người đồng bệnh tương lân, Xích Hoàng cảm thấy cho dù có khó chịu hơn nữa, trong lòng cũng thoải mái không ít.
"Ngươi sao lại dám?"
"Sở Cửu Ca, ngươi sao lại dám?"
"..."
Trong cơn thống khổ Tử Kha hoàng tử khó tin gào thét, Sở Cửu Ca đây là tự tìm lấy diệt vong sao?
Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Muốn báo thù thì báo thôi, còn đối với thế lực Tử Linh Quốc sau lưng ngươi, ta nếu đã dám làm thì tức là không sợ."
"Không thể nào, ngươi sao có thể không sợ được?" Xích Linh Quốc này, không có ai chống đỡ nổi người của Tử Linh Quốc hắn, không có..
Sở gia, Xích Linh Quân, trước mặt cường giả Tử Linh Quốc hoàn toàn chẳng đáng gì.
Tử Kha nói: "Ngươi không tự lượng sức!"
"Vậy thì cứ nhìn mà xem!" Khóe miệng Sở Cửu Ca nở một nụ cười tà mị.
Thủ đoạn của Sở Cửu Ca khiến cho hai ngươi biết được cái gì gọi là địa ngục, những triều thần và thị vệ trong cung đều không nỡ nhìn tiếp.
Sau đó Xích Hoàng nói hết mọi việc, bọn họ cũng biết được đầu đuôi của sự việc này.
Cái gì mà Tử Kha hoàng tử của Tử linh Quốc nhìn trúng Sở Cửu Ca, là ông ta giúp Tử Kha hoàng tử cướp vị hôn thê của Dung Vương điện hạ, lúc trước rõ ràng là ông ta hạ lệnh cử hành tỷ võ chiêu thân, hôn ước của Dung Vương điện hạ cũng là ông đích thân định ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.