Chương trước
Chương sau
Công công bên cạnh ông lên tiếng: "Có lẽ không phải là như vậy? Dung Vương điện hạ với Sở cửu tiểu thư hai người trông rất ân ái."
"Ân ái! Trước mặt của quyền thế, ân ái chỉ là giả dối thôi, rất nhanh liền bị phá vỡ! Ta nghĩ tên tiểu tử đó là bị Sở Cửu Ca tính kế rồi, lại ngốc như vậy đem Xích Linh Quân giao cho cô ta, hắn cứ đợi mà hối hận đi!" Xích Hoàng âm trầm nói.
Cao thủ của hoàng cung một đường bị thất thúc và Cửu thúc càn quét, đối diện với cao thủ luyện linh cảnh, tất cả ngưng hồn cảnh đều không đáng một kích.
Quân đội giao cho Xích Linh Quân, Xích Linh Quân vừa ra, bất khả chiến bại.
Lúc này ngay trước đại điện của Xích Hoàng, ngã xuống một nhóm lớn tàn binh bại tướng.
Sở Cửu Ca nhìn hướng đại điện nói: "Xích Hoàng, ngươi là tự mình đi ra hay là ta cho người bắt ngươi ra?"
"Phế vật! Một đám phế vật! Lại không ngăn cản được người, để cho người nhanh như vậy xông vào, đáng ghét!" Xích Hoàng giận dữ chửi.
Ông không dám đi ra ngoài! Nhưng bây giờ xung quanh cung điện của ông bị bao vây rồi, ông có vẻ không có quyền nói không.
Xích hoàng đang do dự, nhưng lại có người không cho ông ta do dự.
Một thân hình màu đen trực tiếp đập cửa mà vào, bắt được ông ném ra ngoài.
"Rầm rầm rầm!" Xích Hoàng trông như một quả cầu, từ bậc thang bạch ngọc lăn lông lốc xuống, té đến ông mắt hoa hết cả.
Ngọc quan rơi trên đất, long bào hoa lệ đó cũng bị cứa rách.
Sở Cửu Ca nói: "Xích Hoàng, thọ yến nhất biệt, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Xích Hoàng thê thảm bò dậy nói: "Sở Cửu Ca, ngươi đây là muốn tạo phản sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi có được Xích Linh Quân là thành công rồi sao? Một nữ nhân tạo phản, đợi chờ là bị tiếng thúi vạn năm thôi!"
Khóe miệng Sở Cửu Ca nở một nụ cười lạnh, "Tạo phản! Xích Hoàng ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta đối với ngai vàng của ngươi một chút hứng thú cũng chẳng có. Hôm nay ta đến là muốn lấy hai người với ngươi."
Xích Hoàng kinh ngạc nhìn Sở Cửu Ca, đối với ngai vàng không hứng thú, đùa kiều gì thế?
Sở Cửu Ca chầm chậm nói: "Người đầu tiên chính là mẫu thân ta! Tử Kha hoàng tử sớm đã nói với ta rồi, mẫu thân ta bị ngươi giam lỏng ở Thanh Loan cung, để bảo đảm vạn vô nhất thất, an toàn cứu mẫu thân ta ra, hôm nay ta chuẩn bị đầy đủ mới đến đó."
Lúc này Xích Hoàng cũng đã triệu tập một số trung thần không sợ chết đến, sức chiến đấu của họ tuy rằng không ra gì, nhưng mà miệng thì quả thật rất lợi hại.
Ông hy vọng có bọn họ ở đây, Sở Cửu Ca không dám mạo hiểm để mang danh vây sát ông, sẽ bị người nói sau lưng.
Kết quả những đại thần này đều ngẩn ra cả, đây hoàn toàn không giống những gì họ nghĩ!
Việc Sở gia chủ mất tích họ đều biết, lại do bệ hạ bắt đi cô ta? Không thể nào đâu!
"Sở Tuyền Nguyệt, Sở Tuyền Nguyệt đã không có ở Thanh Loan cung nữa, cô ta bị đệ nhất thần trộm trộm đi rồi!" Xích Hoàng giải thích.
Câu trả lời của Xích Hoàng đã chứng thực việc này, những trung thần này cảm thấy khó hiểu cực kỳ.
Bệ hạ giam lỏng gia chủ của một trong tứ đại gia tộc người ta làm chi? Đây không phải cố ý chọc giận Sở gia một trong tứ đại gia tộc sao?
"Thầm trộm thông thường chỉ trộm bảo bối, ta không hề nghe nói đến sẽ trộm người! Ngươi xem thần trộm là hái hoa đại đạo sao? Xích Hoàng bệ hạ, giải thích này ta không cách nào chấp nhận được! Ngươi rốt cuộc có giao người hay không?" Sở Cửu Ca nhìn chằm chằm Xích Hoàng nói.
Mặc Thất nhìn Vương phi nhà họ, Vương phi thật là quá giảo hoạt đi, rõ ràng người chính là đệ nhất thần trộm, cũng thật sự do người trộm người đi mất, nhưng lại mặt không đổi sắc nói láo với Xích Hoàng.
Lúc này Xích Hoàng thật sự có khổ khó nói! Ông ta nói thật Sở Cửu Ca lại không tin.
Đệ nhất thần trộm vốn là một người rất thần bí, ông cũng không có cách nào tìm được người để đối chứng.
"Ta nói đều là sự thật, Sở Tuyền Nguyệt ở Thanh Loan cung, nhưng là do Hoàng quý phi của ta tự mình chiếu cố, cô ta căn bản không có chịu chút ủy khuất nào. Sở Cửu Ca, hay là chúng ta bỏ xuống ân oán cùng nhau tìm Sở Tuyền Nguyệt, đến lúc đó ngươi liền biết ta thật ra không chút ác ý nào!" Xích Hoàng nói.
"A! Xích Hoàng ngươi cũng nhanh quên quá đi thôi!" Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, mọi người nhìn thấy một thân hình màu trắng xuất hiện trước đại điện này.
"Là Sở gia chủ!"
"Sở gia chủ mất tích lâu như vậy cuối cùng cũng xuất hiện rồi."
"Cô ta không phải bị đệ nhất thần trộm trộm đi rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây."
Đứng bên cạnh Sở Tuyền Nguyệt là Sở Cẩn Chi, Sở Cẩn Chi dịu dàng nói: "Ta vừa đi một chuyến đến Thanh Loan cung, mới đem tỷ tỷ cứu ra. Cái gì mà tận tâm chiếu cố, nếu như là tận tâm chiếu cố thân thể của tỷ tỷ ta sẽ hư nhược đến vậy sao, hơn nữa tâm mạch cũng bị rạn nứt rồi, cả hoàng cung có thể đem tỷ tỷ ngưng hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong thương thành như vậy, ta nghĩ cũng chỉ có Xích Hoàng ngươi có thể làm được thôi!"
"Tỷ tỷ, ta sẽ báo thù cho người!"
Thân hình màu trắng như u linh xuất hiện bên cạnh Xích Hoàng, Sở Cẩn Chi động thủ rất nhanh bóp chặt cổ của Xích Hoàng, nâng lên cao.
"Bệ hạ!"
"Sở thất gia, có việc từ từ thương lượng! Trước thả bệ hạ xuống đã!"
"Khục khục khục!" Cảm giác sợ hãi do ngạt thở mang đến khiến cho sắc mặt Xích Hoàng trở nên trắng bệch.
Xích Hoàng cũng ngây ra, ông có thể khẳng định Sở Tuyền Nguyệt là bị đệ nhất thần trộm trộm đi rồi, tại sao cô ta lại bị Sở Cẩn Chi tìm thấy ở Thanh Loan cung?
Chẳng lẽ đệ nhất thần trộm lại đem người đưa trở về rồi, đáng ghét!
Thất thúc đưa mẫu thân đến, mà Cửu thúc lúc này đã bắt được một nhóm ngự y đến.
Những ngự y này bị dọa sợ đến thiếu chút ngất đi, sát khí của Cửu thúc cuồn cuộn, quả thật như muốn ăn thịt người.
Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi nói xem, thương thế của mẫu thân ta thế nào?"
Bọn họ lúc này không dám không nói, ngay cả bệ hạ cũng trở thành tù binh rồi, Sở cửu tiểu thư muốn bọn họ chết chỉ cần mở miệng là được.
Bọn họ một năm một mười đem sự việc lúc trước đều nói ra hết, Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Bệ hạ, việc tốt mà ngươi làm!"
Xích Hoàng không kìm chế được giật bắn người, "Ta.. ta chỉ là thất thủ mà thôi, thật sự không phải cố ý, Sở Cửu Ca, ngươi.. ngươi muốn thế nào?"
Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nâng lên, nói: "Muốn thế nào sao? Hễ là người thương đến mẫu thân ta, ta nhất định phải trả lại gấp mười gấp trăm lần."
"Thất thúc, Cửu thúc, các ngươi cũng thất thủ ngộ thương đến Xích Hoàng thì thế nào?" Sở Cửu Ca hỏi.
Sở Cẩn Chi nói: "Ừm! Được! Yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không thất thủ đem người đánh chết, ta biết chừng mực."
Sở thất gia luôn là một nam nhân ôn nhuận như ngọc, nay nói những lợi này giữa hai hàng chân mày vẫn mang nét ôn hòa, nhưng lại dọa đến Xích Hoàng hồn phi phách tán.
Cảm giác của ông lúc này, người Sở gia thật sự là một đám ma quỷ, quá đáng sợ đi.
Bây giờ ông thật sự hối hận đã đắc tội với Sở gia rồi, nếu sớm biết từng người Sở gia biến thái như vậy, đánh chết ông cũng không dám giúp Tử Kha hoàng tử đối địch với Sở gia.
Cửu thúc nhìn đến thất thúc nói: "Ngươi không động thủ, vậy thì ta động thủ trước đó."
Ông đã nhịn không nổi muốn thu thập tên cẩu hoàng đế rồi.
"Đối với thực lực của đệ cửu đại nhân ta vẫn luôn rất hiếu kì, nay vừa hay mượn cơ hội này học hỏi học hỏi với đệ cửu đại nhân, mong đệ cửu đại nhân chỉ giáo nhiều hơn." Sở Cẩn Chi ôn hòa nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.