Có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá quên nơm, những điều này không phù hợp với nguyên tắc sống của giáo sư Tưởng, một lúc sau, ông cười khổ, lên tiếng: “Vũ Khải, con đừng hiểu nhầm, cậu Diệp không phải là lừa đảo…”
“Ông ngoại, chuyện này ông đừng quản.” Tiêu Vũ Khải khoát tay nói: “Để con giải quyết cho.”
“Vô liêm sỉ.” Trương Đại tức giận thở hổn hển. Diệp Tuyền thì lại rất bình tĩnh kéo Trương Đại lại, nói khẽ: “Yên tâm đi, chuyện này không đơn giản như vậy đâu, rồi họ sẽ đuổi theo xin tôi thôi.”
“Hả?” Trương Đại ngẩn mặt ra.
Đúng lúc này, Tiêu Vũ Khải lạnh lùng lườm hai người rồi kéo giáo sư Tưởng đi chỗ khác.
“Vũ Khải, Vũ Khải…” Giáo sư Tưởng rất bất lực, chỉ có thể quay đầu lại, tỏ vẻ áy náy, miệng mấp máy môi như đang nói: Tôi sẽ không quên lời hứa.
Một lát sau, mấy người kia đi về phía biệt thự, để lại mấy tên đàn ông vạm vỡ chặn Diệp Tuyền và Trương Đại lại.
"... Khốn kiếp."
Trương Đại cực kỳ tức giận, lẩm bẩm mắng: "Đồ con nhà giàu chết tiệt, kiêu ngạo, không coi ai ra gì."
"Chúng ta đi thôi."
Diệp Tuyền trầm ngâm rồi quay người rời đi.
Trương Đại sững sờ, vội nói: "Cứ đi như thế thì lời cho họ quá. Hơn nữa... còn chưa nhận tiền mà cứ đi như vậy... uất ức lắm..."
"Tôi đã bảo là lát nữa họ sẽ đuổi theo tôi thôi." Diệp Tuyền cười nhạt rồi nói: "Mới đầu cứ để họ lên mặt đi, để cho họ biết được nghề này có sự chuyên nghiệp nhất định, chứ không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-phong-thuy-su/4277351/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.