Hô mưa gọi gió, coi trời bằng vung...
Trương Đại nghe xong, chỉ cảm thấy hừng hực khí thế, nhưng chỉ một lúc sau, khí thế ấy lại xẹp xuống, anh ta cười khổ. Còn hô mưa gọi gió, coi trời bằng vung ư? Mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Anh ta cũng không ngu, tất nhiên cũng biết, từ xưa đến nay những người có thể làm được như vậy toàn là các tông sư thanh danh hiển hách.
Bây giờ anh ta còn chưa xuất sư mà đã muốn thành tông sư rồi, đúng là mơ mộng hão huyền...
Vẫn nên cố gắng mà học tập cho tốt thì hơn...
Trương Đại lắc đầu, vội vàng đuổi theo Diệp Tuyền.
Chẳng bao lâu sau, ba người đã quay lại biệt thự. Lúc này, nhóm giáo sư Tưởng đang chờ sẵn ngay ở ngoài cổng lớn, thấy Diệp Tuyền tới, ông vội vàng ra đón:
"Cậu Diệp..."
Giáo sư Tưởng xúc động, dù có hàng trăm hàng nghìn lời muốn nói nhưng lúc này ông chẳng biết phải mở lời thế nào. Bây giờ ông cũng đã hiểu ra cái người ta gọi là bỏ dở giữa chừng, thất bại trong gang tấc rồi. Vốn ông tưởng là biết cách giải quyết rồi, thì có thầy phong thủy hay không cũng vậy. Nào ngờ, thầy phong thủy đi rồi, thì mới phát hiện ra chẳng ổn chút nào.
Bảo sao nghề thầy phong thủy vẫn còn đó mãi, có cấm cũng chẳng ngừng...
Giáo sư Tưởng cảm thán trong lòng, nói với vẻ đầy áy náy: "Vừa nãy... thật sự rất xin lỗi..."
"Không sao, vào xem trước đã."
Diệp Tuyền nói nhanh, tránh việc khiến cho tất cả mọi người đều khó xử.
"Đi vào thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-phong-thuy-su/4277352/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.