Chương trước
Chương sau
Cơ Mộc Ly sắc mặt từ từ biến thành đen, đã chặn ngang kéo đầu Thủy Y Họa vào trong ngực của mình, ngăn trở tầm mắt của Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng ở sau lưng.
"Đông Phương Lăng, ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích rõ ràng, hoa này rốt cuộc là thứ gì?!"
Đông Phương Lăng sờ sờ lỗ tai thiếu chút nữa bị điếc, yên lặng gục đầu xuống, có chút xấu hổ giải thích: "Gia, hoa này tên là Uyên Ương, trước kia ta đã từng đọc được trong quyển sách ghi về các loại hoa của sư phụ. Hoa này vô cùng hiếm thấy, cho dù ở Trung Nguyên cũng khó gặp được một lần, không nghĩ tới ở Vạn Xà Bách Hoa cốc này lại có thể xuất hiện thành vùng!"
"Nói thẳng trọng điểm!" Cơ Mộc Ly lạnh lùng trừng hắn. Nhìn phản ứng của Đông Phương Lăng hẳn không phải là hoa có kịch độc, trong lòng hắn cũng thoáng buông lỏng.
Thủy Y Họa nghĩ muốn ngẩng đầu lên, không nghĩ tới cái gáy lại bị Cơ Mộc Ly gắt gao đè xuống. Mau nghẹn đến chết có được hay không, hơn nữa nàng cũng muốn biết đây rốt cuộc là loại hoa gì, làm sao mà hái một bông hoa xong thì cơ thể trở nên có chút kỳ quái, sâu trong thân thể giống như có vật gì đó quấy nhiễu ở trong lòng nàng. Vừa mới bắt đầu Y Họa hoàn toàn không nghĩ tới hái đóa hoa màu xanh lam này, cũng sợ có chứa kịch độc, nhưng khi Đông Phương Lăng vui mừng nói ra đây là bảo bối hiếm có, nàng liền không nhịn được hái một đóa, nghĩ cẩn thận nhìn một chút.
"Họa Họa ngoan, đừng ngẩng đầu." Cơ Mộc Ly nhỏ giọng dụ dỗ, thuận tay vuốt ve tóc của nàng.
"Vậy huynh đừng có ấn chặt như vậy, ta sẽ chết ngạt mất thôi." Cúi đầu ở trong ngực hắn oán hận nhắc nhở. Bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào trong ngực hắn, cách một lớp y phục truyền ra thanh âm buồn bực khó chịu, êm ái như đang làm nũng
Cơ Mộc Ly chỉ cảm thấy người nói chuyện trong ngực phun ra khí nóng xuyên thấu qua y phục của hắn, phun đến lồng ngực trần trụi bên trong, nóng rực vô cùng, giọng nói kia so bình thường cũng biến thành càng thêm ngọt ngào. Đoán chừng cho dù là kẻ ngốc hiện tại cũng có thể đoán ra đóa hoa màu lam này có tác dụng gì.
Quả nhiên , lúc sắc mặt Cơ Mộc Ly không còn kiên nhẫn, Đông Phương Lăng nói ngắn gọn, ". . . . . . Khụ khụ, chính là như thế này, chỉ cần hái xuống hoa Uyên Uơng này, hồn hoa có thể tự động chui vào trong thân thể người hái hoa. Truyền thuyết nói rằng hồn hoa này là tà niệm còn lưu lại của hai người yêu nhau say đắm . Cho nên người ăn nhầm hồn hoa phải không ngừng hoan ái, bằng không sẽ không chịu nổi chấp niệm của hồn hoa này, cuối cùng. . . . . . Khụ khụ, tim phổi bạo liệt mà chết."
Nói xong điều này Đông Phương Lăng che miệng lại khụ khụ vài tiếng, một bên khác Kiếm Thập Nhất yên lặng nhìn Cơ Mộc Ly, ánh mắt kia rất là tế nhị, giống như đang nói: Gia, chúc người hôm nay hoàn thành tâm nguyện.
Thủy Y Họa nghe xong liền xù lông ngay tức khắc, từ trong lòng Cơ Mộc Ly thoát ra, trừng mắt Đông Phương Lăng hỏi, "Có cái gì ... Có phương pháp gì có thể hóa giải được dược tính của hoa Uyên Ương này hay không?!"
Đông Phương Lăng hắn xin thề, hắn vừa nhấc đầu không cẩn thận chống lại đôi mắt không gợn sóng của Thủy Y Họa, tuyệt đối không phải cố ý, trời ạ, vừa rồi cái nhìn kia thật câu hồn, hắn thiếu chút nữa bị câu hồn rồi. Vội vàng gục đầu xuống, trả lời: "Vương Phi vẫn là nhận mệnh đi, theo ta được biết, ngoại trừ cùng một người nam nhân trẻ tuổi cường tráng hoan ái, không có biện pháp nào khác."
Nói đến nam nhân trẻ tuổi cường tráng, Đông Phương Lăng liết mắt nhìn Cơ Mộc Ly một cái, phía sau Cơ Mộc Ly lại ấn nhẹ đầu Thủy Y Họa trở lại trong lồng ngực của hắn, sắc mặt trầm ngâm.
"Chỉ cần cùng Họa Họa. . . . . . Thì tốt rồi?" Cơ Mộc Ly trầm giọng hỏi, hai chữ chính giữa bị hắn qua loa bỏ đi.
"Khụ khụ! Gia, theo những gì ghi lại trên bản chép tay của sư phụ ta, người cùng Vương Phi ít nhất phải hoan ái một ngày một đêm hoặc trên ba ngày."
Cơ Mộc Ly sắc mặt khẽ biến, Thủy Y Họa bị hắn đặt ở trong lồng ngực cũng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một rặng mây hồng tạo nên vẻ đẹp mê hoặc lòng người, "Đông Phương Lăng, như vậy không được, Gia nhà ngươi sẽ hao hết tinh lực mà bỏ mạng."
"Họa Họa, nàng không nên hồ ngôn loạn ngữ, có tin hay không Gia lập tức sẽ yêu nàng !" Sắc mặt Cơ mộc ly đen thành đáy nồi, vỗ một cái vào ngực nàng .
"A, Cơ Mộc Ly, huynh đánh rất mạnh, đau!" Thủy Y Họa hờn dỗi liếc mắt hắn một cái, quở trách nói.
Trái tim Cơ Mộc Ly lập tức bị cái trừng này trở nên mềm yếu. Người này đúng thật là một Tiểu Hồ Ly!
"Vương Phi yên tâm đi, Gia chắc sẽ không hao hết tinh lực mà bỏ mạng. Bởi vì các ngươi trong quá trình kia có thể tạm nghỉ, chỉ cần Gia và Vương Phi vẫn bảo trì tư thế giao hoan, không tách rời thân thể của người là được. "Đông Phương Lăng nói mặt không đỏ tim không loạn.
Chỉ có hai đương sự là đỏ mặt, Thủy Y Họa hoàn toàn chôn ở trong lồng ngực của Cơ Mộc Ly, hai tai của Cơ Mộc Ly rõ ràng cũng trở nên hồng hồng.
Đông Phương Lăng ở trong lòng cười trộm, xem thường phụ vào: “Ôi, Gia người xấu hổ cái gì, giả bộ cái gì, bình thường không phải đều suy nghĩ đến việc đó nhiều lần rồi sao”. Hiện giờ Thị Huyết cổ cũng đã được giải trừ, hoàn toàn không có việc gì buồn phiền, ngài không cần phải khách khí cứ ăn no nê đi.
Kiếm Thập Nhất tuy rằng mặt không chút nào thay đổi, nhưng là ánh mắt của hắn khẽ nâng lên chứng tỏ trong lòng hắn cũng đang trộm vui mừng.
Hai người ngốc đứng ở tại chỗ, Cơ Mộc Ly nhất thời tức giận: "Còn đứng ở chỗ này làm cái gì, còn không đi ra ngoài!"
"Gia, không phải đâu, người bảo chúng ta đi ra ngoài? Ra thế nào được, bên ngoài đều là những con rắn chấm đỏ chứa đầy kịch độc?" Đông Phương Lăng kêu khổ nói.
"Ngươi không đi ra là muốn ở lại quan sát sao hả?" Cuối cùng người hừ một tiếng thật rõ, nguy hiểm đến cực độ.
Tim hai người lập tức run lên, bật người chạy xa. Đông Phương Lăng chu đáo trước khi đi còn không quên lưu lại bao quần áo và lương khô, đến khi chạy ra thật xa, mới dùng nội lực truyền âm nói: "Gia, ngài và Vương Phi nếu mệt mỏi nhớ phải ăn một chút gì vào bụng, dưỡng đủ tinh thần sau đó lại tiếp tục ha ——"trong lời nói kia tràn đầy trêu tức. Dù sao trên người hai người mang theo phần thân của rắn chấm đỏ, những con rắn chấm đỏ này không có gì nguy hại, đi ra ngoài thì đi.
Xác định hai tên vướng bận đã đi xa , Cơ Mộc Ly mới chậm rãi buông người trong lồng ngực ra.
Thủy Y Họa ngửa đầu lên nhìn hắn, trong nháy mắt con ngươi như mang theo một loại mị hoặc không thể nói nên lời.
"Họa Họa, thân thể có gì không thoải mái sao? " Thanh âm Cơ mộc ly đã muốn trở nên có chút trầm thấp khàn khàn.
"Không có việc gì, chính là thân thể có chút nóng, cảm thấy trong thân thể như thiếu điều gì." Thủy Y Họa miễn cưỡng mở mắt, thành thật trả lời.
Cánh tay Cơ Mộc Ly dần dần đụng đến bên hông nàng, khẽ dụ dỗ: "Họa Họa, điều nàng thấy thiếu là thiếu được ta yêu. Hôm nay không phải là gia lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn, thật sự là tình thế bức bách, Họa Họa nàng nói có đúng không?" Nói xong, một cái tay đã nhẹ nhàng linh hoạt giải khai thắt lưng của nàng.
Thủy Y Họa cảm thấy đầu óc của mình bắt đầu trở nên hỗn loạn, rất muốn ôm nam nhân ở trước mắt, chính là. . . . . . Thủy Y Họa lắc lắc đầu, có chút bất mãn nói: "Ta không nghĩ ở trong này, nơi này ngay cả cái giường đều không có, hơn nữa trên người của huynh thật thối, ta mới không cần cùng huynh làm chuyện này."
Nghe xong lời nói này, sắc mặt Cơ Mộc Ly trở nên thật đen, giơ cánh tay lên ngửi. Mùi của mật rắn chấm đỏ, rượu hùng hoàng, còn có mùi máu tươi và vài loại mùi vị khác hỗn tạp cùng một chỗ, quả thật có chút tanh.
Cơ Mộc Ly quay người nhìn xung quanh một vòng, quét qua đến giữa biển hoa Uyên Ương này thì ánh mắt khẽ sáng lên, một mảng màu xanh dương trong biển hoa phát ra án sáng nhạt nhẽo, một khối đá lớn bằng phẳng nằm ở giữa, mà một xung quanh tảng đá này lại là nước. Trong sạch vô cùng.
Không biết có phải do tác dụng của hoa Uyên Ương này hay không, Thủy Y Họa hút hồn hoa không chỉ càng trở nên mị hoặc, ngay cả trước kia cũng không có tùy ý lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu, bây giờ hoàn toàn nở rộ trước mặt Cơ mộc ly, có vẻ có chút ngây thơ, cũng có chút đáng yêu.
Lúc này vẻ mặt Thủy Y Họa có chút không vui ở trong vòng tay Cơ Mộc Ly thầm nói: "Cơ Mộc Ly, huynh không nên ở chỗ này. Lần đầu tiên của ta nhất định phải ở trên một chiếc giường lớn mềm mại, nơi này cái gì đều không có." Ngữ khí thập phần ủy khuất.
Cơ Mộc Ly một tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, một tay đã xấu xa sờ vào ngực của Thủy Y Họa, đợi lát nữa ta sẽ cho nàng một cái giường, nhưng trước đó có thể tắm rửa đơn giản một chút. Như vậy nàng sẽ không có ý kiến đi?"
Thủy Y Họa hé miệng, hơi thở có mùi đàn hương, tò mò a một tiếng, sau đó đôi mắt nhíu lại, hừ nói: " Huynh gạt ta, làm sao có thể mang một cái giường đến? Dỗ tiểu hài tử cũng không phải là dỗ như vậy."
"Họa Họa, ta không lừa nàng, là thật." Cơ Mộc Ly khẽ cười một tiếng, bỗng chốc bế nàng lên..
"Huynh làm gì vậy?!" Thủy Y Họa từ chối, vừa rồi nhoáng lên một cái như vậy, đầu càng trở nên mơ hồ.
“ Làm gì ? Đương nhiên là mang Họa Họa nàng đi đến giường để yêu." Hình như đã bị Thủy Y Họa ảnh hưởng, Cơ Mộc Ly cũng bắt đầu trở nên yêu nghiệt, lúc cười rộ lên đủ để khiêu khích lòng người.
Thủy Y Họa lập tức bóp sườn mặt hắn một cái, "Cơ Mộc Ly, không cho phép quyến rũ ta! Còn nữa, về sau huynh mà cười với nữ nhân khác như vậy, ta nhất định sẽ đánh nát miệng huynh, xem huynh còn cười được không!"
Cơ Mộc Ly cười một tiếng: "Họa Họa, nàng thật sự là không phân rõ phải trái, rõ ràng là nàng quyến rũ ta, còn đổ hết toàn bộ tội lỗi lên người ta. Nàng nói mà không thấy xấu hổ sao hả? Còn có, ta về sau chỉ cười với một người là nàng thôi, nàng có thể yên tâm."
Không đợi nữ nhân trong lòng tiếp tục tra hỏi, Cơ Mộc Ly đã muốn ôm ngang nàng bay lên trời, vững vàng dừng ở trên tảng đá giữa biển hoa, sau đó dìu Thủy Y Họa đặt cẩn thận lên trên tảng đá bằng phẳng, nhéo nhéo cái mũi của nàng, nhẹ giọng nói: "Ngoan ngoãn nằm, ta lau người cho nàng."
Thủy Y Họa cảm nhận được dưới thân là một tảng đá cứng có chút lạnh cả người, bất mãn hét lên: "Cơ Mộc Ly, huynh là kẻ lừa đảo! Đây là giường mà huynh nói sao? Ta không cần ở chỗ này, khó chịu gần chết!"
Cơ Mộc Ly cúi người hôn vài cái trên môi nàng, "Ngoan, chỉ có thể chấp nhận một chút, chờ ta trở về phủ, nhất định bù lại."
Thủy Y Họa than thở nói: "Được rồi, đến lúc đó nhất định phải bù lại."
Nghe xong lời này, Cơ Mộc Ly mừng rỡ không thôi, hít phải hoa Uyên Ương sẽ biến thành ngốc sao? Như thế nào Họa Họa trở nên tốt như vậy. Trở về bù lại, hắn chính là được lợi nhiều nhất, ha ha ha.
Động tác lưu loát rút đi áo khoác cùng áo sơ mi, tất cả làm đệm ở phía dưới Thủy Y Họa. Sau đó cởi bỏ quần áo toàn thân nhảy vào vũng nước xung quanh tảng đá, nhanh chóng rửa sạch thân thể của mình, đang chuẩn bị bò lên lại trên tảng đá, người nằm ở trên tảng đá lại phát ra tiếng rên rỉ y hệt tiếng mèo kêu.
"Cơ Mộc Ly, ta rất là khó chịu, huynh mau chút." Thủy Y Họa rầm rì thúc giục.
Cơ Mộc Ly cũng sợ kéo dài thời gian, nhanh chóng rút đi váy và áo lót của Thủy Y Họa. Sau khi nhìn đến thân thể trắng nõn xinh đẹp kia, đôi mắt càng thêm tối tăm, nhìn chằm chặp, nhìn hồi lâu không nhúc nhích. Cho đến khi Thủy Y Họa giơ chân đá hắn một cước.
"Không cần nhìn, huynh hãy hành động đi!" Thủy Y Họa liếc mắt xem thường nhìn hắn.
Thủy Y Họa lớn mật nói trắng ra như vậy Cơ Mộc Ly hắn đã sớm thành thói quen, mày hơi nhíu lại, sau đó khẽ cười một tiếng, "Họa Họa đừng nóng vội, ta đã tới rồi đây."
"Ai. . . . . . Ai gấp hả, huynh cút xuống cho ta!" Thủy Y Họa thẹn quá thàn giận, hai chân đồng loạt sử dụng, đạp về phía hắn.
Cơ Mộc Ly nhẹ nhàng tránh đi, một tay đã đem hai chân phấn nộn nắm vào lòng bàn tay, cúi đầu xuống hôn lên hai ngón cái của nàng.
Thủy Y Họa trừng mắt nhìn hắn, đây chính là chân, tên yêu nghiệt chết tiệt này cũng không ngại thối!
Cơ Mộc Ly từ trên áo bào xé xuống một mảnh vải nhỏ, thấm nước lau người cho Thủy Y Họa, Thủy Y Họa thoải mái rên hừ hừ, "Thật là mát, thật thoải mái, ừm ~"
"Y Họa, bây giờ nàng có thể đừng lên tiếng hay không ?" Trên trán Cơ Mộc Ly mồ hôi lớn chừng hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống. Đây cũng quá giày vò rồi, nếu không phải biết nữ nhân này thích sạch sẽ, hắn nhất định lập tức, lập tức, nhanh chóng ăn nàng. Không để nàng làm loạn ở nơi này hừ hừ, hắn mau nhịn đến nội thương rồi.
Đợi cho đến khi nhiệm vụ số một này rốt cục hoàn thành, Cơ Mộc Ly không nói hai lời, quay thân mình cúi xuống, nằm trên người Thủy Y Họa, một trận mưa hôn rơi xuống cổ của nàng, ở xương quai xanh, ở ngực nàng, lộ tuyến không ngừng kéo dài đi xuống.
Không lâu sau, một tiếng hét đau bén nhọn từ bên trong truyền ra, "Cơ Mộc Ly, huynh là đồ con rùa khốn kiếp, đi chết đi, đi chết đi —— đau chết lão nương !"
Hai người một ngồi cạnh cửa động, một ôm kiếm đứng, nghe ở phía sau phát ra một tiếng như tiếng quỷ kêu, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, ở trong lòng cùng nhau thở dài nói: "Gia, người đây là rất đói khát, giống như người xuất gia tám đời rồi chưa ăn qua thịt".
Một lúc sau, hai người ăn ý móc móc lỗ tai, tiếp tục tự tại mắt to trừng mắt nhỏ cùng một đám rắn chấm đỏ ở ngoài động.
Một tiếng hô đau vừa rồi qua đi, từ từ truyền đến như có như không tiếng rên rỉ và tiếng gầm nhẹ, giống như dần dần theo nhịp nào đó, lúc cao lúc thấp.
Đằng sau tỉnh lược N chữ. . . . . .
Trên thực tế, cửa động của hang động này cách biển hoa Uyên Ương tận cùng bên trong rất xa, chỉ là Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất cũng có nhĩ lực hơn người, muốn phong bế các giác quan, nhưng lại sợ bên ngoài sẽ xuất hiện điều bất thường gì, chỉ có thể vễnh tai nghe. Điều này thật không thể trách bon họ, điểm xuất phát của bọn họ cũng là vì an toàn của Gia và Vương Phi mà suy nghĩ.
Nhưng trong lòng thật là mệt nhọc, bên trong âm luật và âm thanh giống như phập phồng lên xuống, quanh quẩn bên tai bon họ suốt bốn ngày, quả thật là muốn mạng người ....!
"Lăng, không phải nói ba ngày là tốt rồi sao?" Kiếm Thập Nhất khó hiểu nhìn Đông Phương Lăng.
Đông Phương Lăng bất đắc dĩ nhún vai, khóe miệng chậm rãi giơ lên một nụ cười đùa dai: "Kỳ thật lúc trước ở trước mặt Gia và Vương Phi ta đã nói dối, người ăn nhầm hồn hoa Uyên Ương này chỉ cần giao hoan hai ngày, là có thể hoàn toàn giải hết dược tính trên người."
"Vậy vì sao Gia và Vương Phi. . . . . ." Kiếm Thập Nhất nói đến một nửa liền ngừng lại.
"Hắc hắc, Thập Nhất ngươi không phải hiểu được sao? Ta thật sự là thông minh, sau này Gia mà biết nhất định sẽ thưởng lớn cho ta, ha ha ha. . . . . ."
Kiếm Thập Nhất lật mắt nhìn hắn: "Ngươi sẽ không sợ ta báo việc này cho Vương Phi sao?"
Đông Phương Lăng chống nạnh cười lớn: "Không có việc gì, đem Vương Phi ăn sạch sành sanh Gia nhất định sẽ che chở ta."
"Vậy sao? Ngươi chắc chắn chứ?" Kiếm Thập Nhất cũng cười, "Theo như hiểu biết của ta về Gia, sau khi gia ăn xong một bữa nếu bị phát hiện nhất định sẽ đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người ngươi, dùng cách này sẽ tránh được lửa giận của Vương Phi."
"Ha ha, ha ha ha, Thập Nhất, tình cảm hai ta nhiều năm như vậy, ngươi nhất định sẽ giữ bí mật đúng không?" Đông Phương Lăng không ngừng cười gượng.
Kiếm Thập Nhất khẽ gật đầu, "Đương nhiên là không thành vấn đề, chỉ là. . . . . . Lần sau lúc làm nhiệm vụ ngươi thay ta làm."
"Gì? ! Thập Nhất ngươi cũng quá vô tình đi, lại có thể để cho ta làm hai phần công việc! Làm sao ngươi có thể vô sỉ như vậy? !" Đông Phương Lăng lên án nói.
"Ta học hai người ở bên trong." Kiếm Thập Nhất ung dung trả lời. Cho đến sáng sớm ngày thứ năm, hai người bên trong rốt cuộc cũng xuất hiện ở cửa động. Chỉ là một người thần sắc vui vẻ ra mặt còn một người đã muốn hôn mê bất tỉnh.
"Gia, ngài cuối cùng cũng đi ra, làm cho hai thuộc hạ chờ thật lâu." Đông Phương Lăng thật muốn chặn lại những giọt lệ chua xót trong lòng.
Cơ Mộc Ly ôm Thủy Y Họa vội vàng thở dài một tiếng: "Ngươi ầm ĩ đến Y Họa."
Nói xong lời này, hắn cúi đầu xem nữ tử đang ngủ say trong lồng ngực, vẻ mặt dịu dàng giống như có thể dìm chết người.
Vừa đứng xem Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng có loại cảm giác như bị sét đánh. Kể từ khi gặp phải nữ nhân này, trên mặt Cơ Mộc Ly có vẻ như đã xuất hiện rất nhiều điều khó mà tin được. Trước kia ánh mắt dịu dàng cưng chìu như thế tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở trên mặt hắn, trên mặt nam nhân này chỉ biết lãnh khốc vô tình và cười lạnh, giả dối. Loại khóe miệng diu dàng nâng lên này, ánh mắt giống như nước ấm ngày xuân hiện tạ là muốn náo loạn đến mức nào?!
Mật của rắn chấm đỏ được Cơ Mộc Ly buộc ở bên hông, mà Thủy Y Họa bị hắn ôm thật chặt ở trong lòng, giữa hai người gần như không có một khe hở, thân mật giống như là cùng một cơ thể.
Thoát thân thành công, mấy người một đường trở về, từ đầu đến cuối cực kỳ thông suốt không có trở ngại.
Mấy người đến phía sau đáy vực, theo lệnh Cơ Mộc Ly nghỉ ngơi tại chỗ .
"Gia, hiện tại là ban ngày ban mặt, vì sao không thừa dịp lúc này leo lên vách núi cao vạn trượng kia." Kiếm Thập Nhất khó hiểu hỏi.
Cơ Mộc Ly liếc mắt nhìn hắn một cái, con ngươi trong mắt nhìn nữ tử, nhẹ giọng nói: "Họa Họa quá mệt mỏi, để cho nàng ngủ thêm một lát đi."
Hai người Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng lại gặp phải trở ngại
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.