"Người hầm canh bổ cho con nhưng người không xem lại sức khỏe của mình sao? Khuôn mặt đã không còn chút tinh thần nào rồi, vậy mà còn luôn dặn dò con phải chú ý sức khỏe" Tôn Từ Y như đang giận dỗi
Thật ra cô biết Cố Khải Ngôn vẫn không ngừng tìm kiếm việc loại trừ bóng đen trong cơ thể cô.
Cố Khải Ngôn nhìn biểu hiện của con gái liền hiểu ra:
"Được rồi, được rồi. Ta một nửa, con một nửa được không? Nhưng con phải uống hết phần của mình đấy"
Tôn Từ Y quay người lại, cô há miệng uống từng muỗng canh mà Khải vương đút cho mình.
"Có vừa vị không?"
Cô gật đầu lia lịa:
"Rất ngon"
Cô cầm lấy bát canh trong tay Cố Khải Ngôn:
"Con đút cho người"
Ngài cũng vui vẻ mà dùng canh, các tì nữ cạnh đó đều mỉm cười trước sự dễ thương của vị tiểu chủ tử. Tôn Từ Y chỉ là nghĩa nữ đã như vậy, nếu là con gái ruột chắc phải được cưng chiều hơn nữa. Nhưng Cố Khải Ngôn đã sớm coi cô như con gái của mình, hết lòng yêu thương, nâng niu coi như bảo bối, không phải vì dung mạo của cô.
Đột nhiên chiếc vòng trên tay Tôn Từ Y phát sáng, nó biến thành thanh kiếm rồi bay nhảy, lượn lờ xung quanh cô.
"Đến giờ rồi" Cô thở dài
Thanh kiếm này dạo gần đây luôn như vậy, có vẻ thoát khỏi sự khống chế của Trương Từ Hiểu nó vui lắm, cô có nói nó cũng không nghe nhưng nó vẫn luôn làm tốt nhiệm vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661860/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.