Tề Thi Vận nghe vậy lập tức rơi nước mắt như mưa, cô ôm chặt Tuyết Hi, đau lòng tưởng như không thở nổi nữa.
Các bệnh nhân và người nhà bệnh nhân ở giường bệnh xung quanh nghe Tuyết Hi bảo vậy đều lộ vẻ buồn bã, trong lòng càng thêm ghét Lăng Nghị hơn.
“Cô nhóc hiểu chuyện quá, cha cô bé thật không phải là con người!”
“Đúng vậy, đâu phải tự trẻ con muốn bị ốm đâu chứ? Ngay cả chuyện này mà cũng lôi ra mắng được, đúng là không bằng lũ súc sinh!”
“Mẹ kiếp, tức chết đi được, tại ông đây không có tiền chứ không ông phải đánh chết thằng khốn đó!”
Người nhà bệnh nhân trong phòng bệnh mỗi người nói một câu, Tuyết Hi không hiểu mọi người nói gì, còn tưởng là mình lại làm gì sai nên ôm mẹ, hỏi: “Mẹ đừng khóc nữa, có phải Tuyết Hi lại nói gì sai làm mẹ không vui không?”
“Tuyết Hi không sai gì cả, các cô các chú đều đang khen Tuyết Hi hiểu chuyện đấy. Hơn nữa, Tuyết Hi cũng đừng sợ, có cô chú ở đây, cha cháu không dám đánh cháu, mắng cháu đâu, cháu cứ yên tâm chữa bệnh đi.”
“Thật sao ạ?” Tuyết Hi không dám tin là thật, tới khi thấy mẹ mình gật đầu, cô bé mở nhoẻn cười vui vẻ.
Thế nhưng nụ cười này của cô bé lại tựa như một cây kim đâm vào tim mọi người trong phòng bệnh…
Tuyết Hi cười xong, mở miệng hỏi: “Mẹ ơi, cha đâu rồi ạ? Không phải tối qua cha đi cứu mẹ hay sao?”
Tề Thi Vận nghe vậy giật mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-the-tro-ve-truoc-luc-vo-con-mat/3443842/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.