“Tiếc là linh khí quá mỏng, nếu không, với sự hỗ trợ của Thánh Dương đan, ít nhất mình có thể lên tới tầng sáu Luyện Khí.”
Lăng Nghị thở dài một tiếng, lắc đầu đứng dậy, cầm dược liệu đi về căn phòng trọ.
Anh không hề cảm thấy sa sút tinh thần, bởi cảnh giới càng cao thì càng khó thăng cấp, có thể tăng thêm một tầng chỉ trong một buổi sáng là anh đã thấy hài lòng rồi.
Hơn nữa, với tầng bốn Luyện Khí, xác suất luyện thành Toái Ngọc đan sẽ cao hơn, Lăng Nghị có muốn không hài lòng cũng không được.
Trên đường về, đầu tiên, anh gọi điện kêu thợ mộc tới sửa cửa sổ, sau đó trả sạch nợ ở mấy chỗ cho vay nặng lãi.
Vì vậy, số tiền mà anh thắng được tối qua chỉ còn lại hơn hai triệu. Trừ đi hai triệu trả cho Bách Hạnh Lâm, Lăng Nghị chỉ còn lại vài trăm nghìn để tiêu. Các nhà cho vay nặng lãi đều rất giữ chữ tín, hầu hết đều gửi video xé giấy nợ cho anh nhưng cũng có một nhà giả chết, không hề có chút động tĩnh nào.
Lăng Nghị không hề để tâm chuyện này, dù sao với thực lực của anh hiện tại, anh chỉ trả tiền để yên lòng mà thôi, dù anh có không trả thì liệu những người đó có thể làm gì được anh?
Một tờ giấy nợ nhỏ bé không hề có sức ràng buộc gì với anh hết.
Lúc anh về tới chỗ trọ thì thợ mộc cũng vừa tới nơi.
Sau khi trao đổi yêu cầu rõ ràng xong, Lăng Nghị xuống bếp rửa rau, nấu cơm.
Tới khi người thợ mộc sửa cửa sổ xong thì đồ ăn cũng vừa được xếp gọn vào hộp.
Sau khi trả tiền công cho người thợ mộc, Lăng Nghị lập tức xách đồ ăn tới bệnh viện.
…
Phòng cấp cứu ở bệnh viện.
Tề Thi Vận mua món gà rán mà Tuyết Hi thích ăn nhất cho cô bé còn cô thì chỉ pha cho mình một gói mì ăn liền. Cả sáng nay, có ai gọi được là cô đều đã gọi hết rồi nhưng không vay nổi một đồng nào.
Cứ đà này thì cô không thể lo liệu đủ tiền làm phẫu thuật.
Không phải cô không nghĩ tới chuyện gọi điện xin nhà mẹ đẻ giúp đỡ nhưng hồi đó, khi cô khăng khăng cưới một gã nghèo như Lăng Nghị khiến gia đình cảm thấy xấu hổ, cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Tề rồi, hơn nữa còn mãi mãi không được liên lạc lại.
Còn bên phía cha mẹ chồng, những năm qua vì giải quyết những rắc rối mà Lăng Nghị gây ra, bọn họ đã chết nửa con người rồi, nếu như cô còn gọi điện tới hỏi vay tiền thì e là hai cụ sẽ chết mất.
Hơn nữa, mấy năm nay, hai ông bà đều đối xử với cô như con gái ruột, cô không muốn làm họ buồn phiền thêm.
Tề Thi Vận nặng trĩu tâm sự bưng tô mì ăn liền trên tay nhưng không hề cảm thấy ngon miệng. Đúng lúc này, một đám côn đồ nhuộm tóc xanh đỏ tím vàng đột nhiên xông vào phòng bệnh, chỉ tay vào Tề Thi Vận, quát mắng: “Con điếm kia, có tiền đi chữa bệnh cho con gái mà không có tiền trả cho bọn tao à?”
Nếu như Lăng Nghị có mặt ở đây, chắc chắn anh sẽ nhận ra tên này chính là kẻ mới gửi video xé giấy nợ cho anh cách đây không lâu.
Tên này nhuộm tóc vàng, nói năng rất lớn tiếng, Tuyết Hi giật mình, đánh rơi miếng gà rán, trốn trong góc giường, run cầm cập.
Tề Thi Vận lại hết sức bình tĩnh, vội vàng ôm ấp, an ủi con gái. Mấy năm nay, cô đã gặp cảnh này quá nhiều lần nên đã quen rồi.
Chẳng qua nhớ tới lời cam đoan của Lăng Nghị lúc sáng, cô không khỏi thấy buồn cười.
Trước đây ít ra còn cách hai, ba ngày, lần này thì hay rồi, còn chưa được nửa ngày đã bị người ta tìm tới tận cửa.
“Các anh nhận lầm người rồi, tôi không quen biết các anh.” Tề Thi Vận liếc nhìn một cái rồi mặc kệ.
“Đừng có mà đánh trống lảng, Lăng Nghị là chồng mày phải không?” Tên tóc vàng móc một tờ giấy nợ ra: “Thằng đó vay bọn tao sau mươi nghìn tje, hiện tại tính gộp cả gốc lẫn lãi là một trăm nghìn, mau mau trả đi.”
“Ai vay thì các anh đi mà đòi người đó, chuyện này đâu có liên quan gì tới tôi?”
“Thái độ mày như vậy là không định trả phải không?” Tên tóc vàng nói xong, đánh mắt ra hiệu cho mấy tên đàn em, lập tức có thằng đi ra đứng gác ngoài cửa, không cho bất kỳ ai ra vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]