“Vậy à?”
Lăng Nghị nghe thấy tiếng gió ập tới, anh ngoảnh mặt đi, chẳng buồn nhìn lấy một cái, tiếp tục sải bước tiến về phía trước.
Chẳng qua anh chỉ gõ nhẹ ngón tay vào chiếc bình thủy tinh một cái, một giọt nước bắn ra khỏi miệng bình, lơ lửng cách vai anh nửa tấc.
Anh thản nhiên chuyển bình thủy tinh sang tay trái rồi cong ngón tay lại, búng giọt nước đi, giọt nước bay vụt đi như mũi tên, trúng ngay vào lòng bàn tay của người đàn ông lớn tuổi kia.
Động tác của anh trông cực kỳ nhàn nhã, thong thả, hơn nữa mọi người không hề nhìn thấy giọt nước kia nên tất cả chỉ cho rằng Lăng Nghị đang ra vẻ ta đây, vẫy tay chào tạm biệt ông Càn.
Gã quản lý “hừ” một tiếng: “Đường quang không đi lại thích chui bụi rậm, đắc tội Diêm Vương sống Ngô Càn như thế, để xem lát nữa anh sẽ chết như thế nào!”
Thế nhưng, Ngô Càn vốn đang hùng hổ tung chưởng lại đột nhiên rên lên một tiếng, ôm bàn tay phải, quỳ phịch xuống đất, mặt mày lộ rõ vẻ hoảng sợ như nhìn thấy ma.
Hàn Nhược Tuyết không hiểu vậy là sao, bèn bước tới, nhíu mày hỏi: “Ông Ngô, ông sao vậy? Sao ông không ngăn anh ta lại?”
Nói rồi, cô ấy lại gọi với theo bóng lưng Lăng Nghị: “Tôi cho anh đi chưa? Anh đứng lại đó cho tôi!”
Nghe vậy, Ngô Càn sợ tái mặt, vội vàng bịt miệng Hàn Nhược Tuyết.
Lăng Nghị dừng bước thêm một lần nữa, quay đầu lại hỏi Hàn Nhược Tuyết: “Còn chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-the-tro-ve-truoc-luc-vo-con-mat/3443841/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.